Chương 653: Xuất thân sâu xa
Chương 653: Xuất thân sâu xa
Tần Tang suy nghĩ một chút, lấy một pháp khí hình chiếc ấm trà từ trong túi Tử Giới ra.
Pháp khí này do chính Tần Tang luyện chế, được luyện ra bằng cách hợp nhất Vạn Nha Bình đã bị phá hủy không hoàn toàn cùng với một pháp khí khác, Tần Tang gọi là Vạn Viêm Bình.
Khói ở bên trong Vạn Nha Bình vốn là đồ vật Hỏa hành, trải qua luyện chế biến đổi cũng vẫn là loại Hỏa Nha nào đó, vẫn ẩn chứa Hỏa Nguyên chi lực nồng đậm, kết hợp với pháp khí khác cũng là pháp khí cùng thuộc tính.
Lúc đó Tần Tang rất tiếc Vạn Nha Bình là một pháp khí tốt, chính bản thân đã mài giũa năng lực luyện khí của mình, thử nghiệm một lần, không ngờ lại có thể luyện chế thành công.
Mặc dù phẩm chất của Vạn Viêm Bình dung hợp không được tăng lên, nhưng Hỏa Nguyên chi lực càng thêm dồi dào, không phải là phun ra khói nữa mà là phun ra một loại linh hỏa.
Hiệu quả cũng đã thay đổi, tập trung vào tấn công hơn là phòng thủ.
Tần Tang ôm Vạn Viêm Bình trong ngực phóng ra hỏa diễm cuồn cuộn, rơi xuống xung quanh ba người, xua tan đi cảm giác ớn lạnh.
Chiêm Dực lấy ra một thanh Hỏa hành phi kiếm, thúc đẩy phi kiếm, chém ra năng lượng kiếm khí hỏa diễm, hiệu quả cũng tạm được.
......
Sau khi Tần Tang tiến vào đội hình không lâu.
Một vài đạo độn quang bay từ chân trời tới, Kim Đan họ Địch thở dài nhẹ nhõm, nói như trút được gánh nặng.
-Các vị đạo hữu trở về thật đúng lúc, nhanh chóng ổn định trận khí giúp ta, cùng nhau bố trí trận pháp!
Không biết đã qua bao lâu, Tần Tang cũng đã nhanh chóng kiệt sức, cuối cùng Đằng Chiêu Cương cũng có thể thoát thân.
Quay trở lại bên dưới, mới phát hiện ra Loạn Đảo thủy vực đã thay đổi một cách đáng kinh ngạc.
Bốn phương tám hướng hay là ở trên không đều bị bao trùm bởi một biển sương mù vô tận.
Phạm vi linh trận còn lớn hơn Tần Tang tưởng tượng, bay sát vào trong sương mù nhìn ra xa, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy không gian ranh giới. Sương trắng ngưng tụ nhưng không tản ra, bao phủ bầu trời phía trên Loạn Đảo thủy vực, bao vây lấy không gian rộng lớn này.
Phía dưới sương mù, có độ cao chưa đủ ba thước, sương mù mỏng sẽ không ảnh hưởng đến tầm mắt.
Dù sương mù mỏng nhưng thời tiết trên Loạn Đảo thủy vực lại thay đổi, có lúc bão mưa tuyết như trút nước, có lúc tuyết rơi như lông ngỗng, có lúc mưa phùn như tơ, có lúc lại có gió lạnh quét qua...
Thảo nào nó được gọi là Chân Thủy Thiên Huyễn Trận, thật sự là không ngừng biến hóa.
Dường như toàn bộ Loạn Đảo thủy vực đã trở thành một nơi trú ẩn tạo thành bởi sương mù, sương mù quá thấp, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Tuy nhiên bản thân ở trong đó, cảm thấy trong lòng ổn định hơn trước rất nhiều.
Dù sao có đại trận che chở, sẽ không động một tí lại rơi vào loạn chiến.
Tần Tang liếc mắt sang chỗ khác thì phát hiện Kim Đan họ Địch đang ngồi xếp bằng ở vị trí trung tâm của Loạn Đảo thủy vực, trên hòn đảo lớn nhất cũng có mấy tu sĩ mạnh không kém đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, đều là cao thủ Kết Đan kỳ.
Trận chiến dường như vẫn chưa kết thúc, bọn họ vẫn đang bận rộn.
Với tu vi của Tần Tang, đều có thể cảm nhận được khí tức của bọn họ có chút yếu ớt, có thể thấy việc bố trí Chân Thủy Thiên Huyễn Trận khó khăn như thế nào.
Tiêu phó đảo chủ không ở trong đó, chẳng lẽ còn ở lại chiến tranh phía trước sao?
Khi Tần Tang đang âm thầm suy nghĩ, dường như Kim Đan họ Địch cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên mở mắt, nhìn về phía nam, trầm giọng quát lên một tiếng.
-Mở!
Sau đó, một tia sáng trắng mờ nhạt sáng lên trong sương mù dày đặc, bắn ra bên ngoài sương mù, khi sương mù cuộn lại, một lối đi hẹp lộ ra.
Vèo vèo...
Mấy đạo độn quang bay vào từ lối đi.
Đi đến cùng một chỗ, còn có giọng nói vội vàng của Tiêu phó đảo chủ.
-Nhanh chóng đóng kín đại trận!
Tần Tang nhìn kỹ lại, không biết từ lúc nào trên đảo đã có hơn chục bóng người, pháp y trên người bọn họ hầu hết đều bị hỏng, pháp khí cũng chưa kịp thu hồi, một số người còn có những vết thương nhìn thấy mà phát hoảng ở trên cơ thể, trông vô cùng chật vật.
Tiêu phó thành chủ và Xa Ngọc Đào đều ở bên trong.
Tuy nhiên, vị trí trung tâm nhất là một bà lão tay cầm xà trượng.
Nhìn thấy Kim Đan họ Địch và những người khác kính trọng bà lão, Tần Tang thầm ngạc nhiên không ngờ Đảo chủ của Quan Tinh Đảo hóa ra lại là bà lão này.
Bên cạnh bà lão có một quái nhân, đứng sát cạnh bà lão, nửa thân trên của hắn là một nam nhân tuấn tú, nhưng nửa thân dưới lại là rắn, thứ phun ra nuốt vào trong miệng không phải là lưỡi, mà là một lưỡi rắn đỏ tươi.
Đồng tử là con ngươi thẳng đứng như mắt rắn, trong mắt chứa một tia lạnh lẽo thấu xương.
Tần Tang hỏi Chiêm Dực, nghe nói người này tên là Xà Bà, chính là Phó tông chủ Ngự Linh Tông.
Quái nhân nửa người nửa rắn này, trên danh nghĩa là linh thú của bà lão, thật ra là yêu thú của Thiên Yêu Khâu, trải qua Đế Lưu Tương làm phép, nó đã mở ra linh trí từ sớm, được đưa đến Ngự Linh Tông, lập khế ước cùng với Xà Bà.
Nghe nói thân phận của quái nhân là ở Thiên Yêu Khâu cũng không hề đơn giản, sức mạnh cũng không kém hơn Xà Bà.
Vị trí của Ngự Linh Tông sơn môn nằm ở phía Tây Bắc của Nguyên Thận Môn, chính là hai đạo chính-tà trong Tiểu Hàn Vực, môn phái gần Thiên Yêu Khâu nhất có liên kết vô cùng chặt chẽ với Thiên Yêu Khâu.
Ngự Linh Tông cũng giống như một số môn phái như Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, chính là những môn phái lâu đời, cho dù tình hình có thay đổi như thế nào, nó vẫn có thể chiếm một vị trí để cắm rễ ở Tiểu Hàn Vực.
Loại Ma môn nhất thời như Khôi Âm Tông làm sao có thể sánh được với xuất thân sâu xa như vậy.