Chương 654: Giằng co
Chương 654: Giằng co
Chỗ dựa của Ngự Linh Tông chính là mối quan hệ mật thiết với Thiên Yêu Khâu, cho dù không có Nguyên Anh trấn giữ, thì các môn phái khác cũng không dám chọc tức bọn họ.
Người ta đồn rằng có rất ít Nguyên Anh thật sự ở Tiểu Hàn Vực.
Thế hệ Tông chủ của Ngự Linh Tông này cũng không tồn tại tu sĩ Nguyên Anh ở bên trong Ngự Linh Tông, Xà Bà mới là Tông chủ chân chính.
Ngay cả trong Tám môn phái và những Ma môn có tiếng, cũng có một số giống với Ngự Linh Tông, không có Nguyên Anh trấn giữ, nhưng bọn họ có thực lực để Nguyên Anh phải kiêng nể.
Điều này không giống với nhận thức của Tần Tang trong thời gian còn là Luyện Khí kỳ, đó cũng là điều bình thường.
Hắn vẫn chưa đủ tư cách để khám phá bí mật cấp độ này, chỉ có thể nghe nó như một truyền thuyết, hơn nữa những gì hắn nghe được bây giờ chưa chắc đã là sự thật.
Nhìn thấy Xà Bà và nam tử thân rắn đang nhìn xung quanh, Tần Tang cảm thấy một hồi chột dạ không thể giải thích được, nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, trong túi Giới Tử của hắn còn có di vật Kim Đan của Ngự Linh Tông, không thể để lộ ra sơ hở.
Bọn họ đều là cao thủ Kim Đan, Tần Tang không thể thăm dò pháp công của bọn họ, nhưng từ pháp khí, cũng có thể đoán được tất cả yêu ma tán tu trong Tiểu Hàn Vực đều đã tới.
Bọn họ phải giải cứu hai người, đó chính là Phương tiền bối và Thân Đồ tiền bối những người đầu tiên bị bắt.
Cả hai người đều có vẻ bị thương nặng, nhưng tính mạng của bọn họ không đáng lo.
Loạn Đảo Thủy vực đều là hoang đảo, được bao phủ bởi cỏ dại và rêu, một số hòn đảo thậm chí còn chất đống phân chim dày.
Những tu sĩ Kết Đan kỳ có thân phận cao quý cũng không để ý những việc này, tùy ý tìm một chỗ bằng phẳng để nhanh chóng tranh thủ từng giây từng phút để chữa thương.
Sau khi một đám Kim Đan xuất hiện chưa được bao lâu, thì bên ngoài sương mù vang lên tiếng nổ ầm ầm, giống như có người ở bên ngoài đang tấn công Chân Thủy Thiên Huyễn Trận.
Do bị sương mù che khuất, tiếng nổ có vẻ nặng nề và ngột ngạt, nhưng âm thanh rất kinh người, và vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ.
Sương mù bắt đầu rung chuyển.
Đám người Tần Tang ở bên trong trận pháp, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy từng đám ánh sáng đủ loại màu sắc sáng lên ở sâu trong biển sương mù.
Những cụm ánh sáng này tượng trưng cho uy lực của những pháp chú và pháp khí mạnh mẽ, tạm thời chúng vẫn còn rất mờ nhạt, không thể xuyên qua sương mù, nhưng những cụm ánh sáng dày đặc cũng khiến cho một phương của Tiểu Hàn Vực nhận rất nhiều áp lực.
Không biết Thiên Hành Minh đưa bao nhiêu tu sĩ đến, từng cụm ánh sáng xuất hiện rồi biến mất, giống như pháo hoa từ cùng một nguồn nở rộ.
Từng tiếng nổ dường như vang vọng lên tận đáy lòng của mọi người, mọi người bắt đầu bàn tán, lo lắng nhìn sương mù, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt bất an.
Nếu linh trận bị phá, thì chắc chắn sẽ đánh cận chiến, dù không bị Kim Đan chém giết, mà bị ảnh hưởng bởi trận chiến giữa các Kim Đan cũng không dễ chịu gì, mong rằng uy lực của Chân Thủy Thiên Huyễn Trận đủ mạnh, có thể ngăn cản cuộc tấn công của Thiên Hành Minh.
May mắn thay, cho dù sương mù có rung chuyển không ngừng nhưng vẫn cực kỳ vững trãi.
Thời gian trôi qua, dường như những tu sĩ của Thiên Hành Minh biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ tốn công vô ích, cuộc tấn công bắt đầu trở nên có cấu trúc hơn, không còn phân tán như trước nữa.
Những chùm ánh sáng tụ lại với nhau, sáng rực như một vòng mặt trời, cùng tiến cùng lùi.
Mỗi một lần, sương mù lại rung chuyển mạnh hơn trước gấp mấy lần, thậm chí còn có khuynh hướng tan rã khiến cho mọi người càng cảm thấy bất an.
Đối mặt với cuộc tấn công cùng nhau của Thiên Hành Minh, Kim Đan họ Địch và những người khác điều khiển linh trận sắp không thể chống đỡ nổi nữa.
Xà Bà thấy vậy đã đánh thức một nộ phận Kim Đan bị thương nhẹ dậy hỗ trợ Kim Đan họ Địch duy trì Chân Thủy Thiên Huyễn Trận. Sau đó đích thân hướng dẫn đệ tử Trúc Cơ kỳ, truyền linh lực vào đĩa tròn, góp một phần sức lực.
Với sự bổ sung của những lực lượng mới này, sương mù dần dần ổn định, hai bên rơi vào thế giằng co.
Từ đầu đến cuối Thiên Hành Minh không thể phá vỡ linh trận, tần suất tấn công ngày càng thấp.
Trên trời có mưa đá, gió lạnh ào ào.
Tần Tang ngồi xếp bằng trên đá ngầm, toàn thân đổ mồ hôi, khí hải bên trong linh lực không còn bao nhiêu, nhưng nhìn thấy cuộc tấn công của Thiên Hành Minh bị chặn lại, trong lòng hắn biết mọi thứ đều đáng giá.
Mưa đá trở thành mưa phùn.
Mặt nước đóng băng tan chảy ngay lập tức.
Khung cảnh kỳ ảo, khiến cho người ta phải tấm tắc kêu lên kỳ lạ.
Thật lâu không có động tĩnh gì ở bên ngoài sương mù, và tôi cũng không biết các tu sĩ của Thiên Hành Minh đang làm gì.
Từ bỏ rồi sao?
Hay là vẫn đang tìm những cách khác để phá vỡ linh trận?
-Lão yêu bà!
Có tiếng quát lớn truyền vào từ bên ngoài sương mù.
-Trốn ở trong linh trận không chịu ra, định làm con rùa rụt đầu? Có gan thì xông ra đánh một trận!
Tần Tang lén lút nhìn về hướng Xà Bà, phát hiện lão bà đang giúp đám người Kim Đan họ Địch hoàn thiện Chân Thủy Thiên Huyễn Trận, cũng không ngẩng đầu lên, hoàn toàn phớt lờ lời khiêu khích của Thiên Hành Minh.
Sau nhiều lần khiêu khích không nhận được phản hồi, lời nói của Thiên Hành Minh càng ngày càng trở nên ác độc.
-Lão yêu bà sao lại không nói gì?
-Sợ mất mật rồi!
-Có phải đang vội vàng song tu cùng với nhân tình Xà Yêu rồi hay không? Hả? Ha ha...
-Lão phu đã sớm nhìn ra rồi, Lão yêu bà cùng với Xà Quái liếc mắt đưa tình, quan hệ chắc chắn không bình thường, chỉ là không biết nửa thân dưới của Xà Quái còn chưa biến hóa hết, rốt cuộc là song tu pháp như thế nào được?
-Song tu cùng với linh thú của chính mình, đúng là lần đầu nghe được, khó trách ở Tiểu Hàn Vực đi ra đều bị gọi là bắc mọi rợ, loại chuyện như vậy ngay cả Man tộc cũng chưa làm được!