Chương 659: Cao thủ Giả Đan
Chương 659: Cao thủ Giả Đan
Trên mặt Tần Tang vẫn một mực duy trì thần sắc suy tư, chợt cảm ứng được cái gì ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ở phía trước có ba đạo độn quang đang bay về phía hắn.
Mưa to che chắn tầm mắt, Tần Tang cũng không dùng thần thức đi xem xét thân phận đối phương, ở trong Chân Thủy Thiên Huyễn Trận cho dù là ma đầu có tính tình ngoan lệ cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Sưu sưu…
Độn quang đan xen, đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc.
Bốn đạo độn quang không hẹn mà cùng dừng lại.
Tần Tang quay người nhìn về ba người ở đối diện, hai nam một nữ.
Hai người nam tuổi tác tương đương, kiểu dáng y phục tương tự như thanh sam, một người vẻ ngoài nho nhã trong tay cầm quạt xếp, người còn lại thần sắc lạnh lùng mang theo bảo kiếm.
Nữ tử là một mỹ phụ trung niên, tướng mạo tuy không phải tuyệt sắc nhưng rất có phong vị.
Nàng cùng bội kiếm nam tử đứng rất gần, quan hệ thân mật.
-Nhu nhi, ngươi biết vị đạo hữu này sao?
Bội kiếm nam tử thấy nữ tử nhìn Tần Tang đầy kinh ngạc, trong lòng cảm thấy kỳ quái nhịn không được nên dò hỏi.
Nữ tử Ừm một tiếng, chần chừ một chút, vừa định nói chuyện.
Tần Tang nghe được xưng hô của bội kiếm nam tử đối với nàng, chủ động mở miệng hỏi:
-Ngươi là Nhạc Nhu?
Cô nàng này, chắc là một trong hai tỷ muội đã bán đồ vật trong Linh tuyền cho hắn, muội muội Nhạc Gia, Nhạc Nhu.
Nhớ lại, đã là sự tình của sáu, bảy mươi năm trước.
Hắn giúp tỷ muội Nhạc Gia mở ra động phủ xong liền từ biệt, sau đó không còn gặp mặt nữa.
Năm đó tỷ muội Nhạc Gia đều là Luyện Khí kỳ, hôm nay Nhạc Nhu đã là cao thủ Trúc Cơ trung kỳ.
Dấu vết năm tháng lưu trên mặt Nhạc Nhu không nhiều, Tần Tang vừa nhìn đã cảm thấy quen thuộc, chỉ là không xác định được là tỷ tỷ hay là muội muội.
-Tần tiền bối, thật sự là ngài! ta là Nhạc Nhu!
Nhạc Nhu không chỉ có tu vi tinh thâm mà tính tình cũng trầm ổn hơn so ấn tượng của Tần Tang, nhưng vẫn có bóng hình năm đó, mặt mũi tràn đầy kinh hỷ khó mà kiềm chế được.
-Nhạc cô nương đã là cao thủ Trúc Cơ trung kỳ, chúng ta xưng hô đạo hữu là được.
Tần Tang mỉm cười lắc đầu
-Năm đó ta lấy rễ cây của các người, đáp ứng các người mở động phủ ra là việc nên làm, không cần cảm tạ, hai vị đây là?
-Hắn là phu quân ta, họ La.
Nhạc Nhu chỉ chỉ bội kiếm nam tử, ngửa đầu hỏi:
-Ta thường xuyên nói với ngươi về Tần tiền bối, ngươi nhớ rõ không?
Bội kiếm nam tử có tu vi tương đương với Nhạc Nhu, liên tục gật đầu, cũng chắp tay hướng về Tần Tang hành lễ nói lời cảm tạ.
-Vị này là Đỗ đạo hữu, là bằng hữu của vợ chồng ta.
Mấy người làm lễ ra mắt lẫn nhau xong, Tần Tang lại hỏi:
-Tỷ tỷ ngươi Nhạc Hành cũng ở đây sao?
Nhạc Nhu vẫn gọi là Tần Tang tiền bối
-Tỷ tỷ vẫn chưa Trúc Cơ, đã thành gia, ta an bài cả nhà tỷ tỷ ở trên một hòn đảo ở biên giới Vân Thương đại trạch. Tỷ tỷ đã có bốn đời con cháu, an ổn sung túc...năm đó nhờ Tần tiền bối giúp đỡ mở ra động phủ mới có Nhạc Nhu của hiện tại, ta vẫn muốn cảm tạ ngài. Nhưng vẫn luôn không có tin tức của tiền bối, ngay cả Cảnh Bà Bà cũng không tìm được ngài…
Tần Tang 'A' một tiếng, nói sơ lược về chuyện đi Cổ Tiên chiến trường
-Tần mỗ cũng không nghĩ tới vừa đi mấy chục năm, khi về đến động phủ liền thấy Truyền Âm Phù mà Cảnh Bà Bà lưu lại, lúc đi tìm Cảnh Bà Bà bồi tội thì đã không còn Cảnh Bà Bà ở đó nữa.
Nhạc Nhu nghe vậy gật đầu liên tục
-Từ lúc chúng ta nhận một yêu cầu của Cảnh Bà Bà giúp đỡ bà làm một chuyện xong thì Cảnh Bà Bà liền cáo biệt chúng ta, nói là muốn tạm thời rời đi, lại không nghĩ tới đã lâu như vậy. Ta vừa bị điều động tới đây, lúc đi ngang qua Vấn Nguyệt phường thị có nhìn vào tiệm của Cảnh Bà Bà nhưng cửa vẫn đóng kín, không biết Cảnh Bà Bà đang ở đâu…
Trên mặt Nhạc Nhu lộ ra vẻ lo lắng, có vẻ cảm tình với Cảnh Bà Bà không cạn.
Tần Tang hiếu kỳ nói:
-Nhạc đạo hữu cũng nhận được lời mời của Cảnh Bà Bà? Sau khi ta trở về mới thấy Truyền Âm Phù nhưng đã chậm. Không biết Cảnh Bà Bà cần hỗ trợ việc gì, có được như ý nguyện hay không?
Nhạc Nhu áy náy nói ra
-Xin tiền bối thứ tội, vãn bối đã đáp ứng Cảnh Bà Bà lập lời thề, không thể tiết lộ bất cứ chuyện gì với người ngoài.
Tần Tang tỏ ý đã hiểu, hắn cũng không tốt đến mức quan tâm, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Sau khi hàn huyên một phen, Tần Tang nói vị trí động phủ cho bọn hắn, đồng thời từ chối khéo lời mời chiêu đãi của phu phụ Nhạc Gia, bay đi.
Tu sĩ họ Đỗ một mực đưa mắt nhìn Tần Tang đi xa, thần sắc có chút kỳ quái.
Nhạc Nhu kinh ngạc nhìn qua
-Đỗ đạo hữu đang nhìn cái gì?
Tu sĩ họ Đỗ như vừa mới tỉnh từ trong mộng, thần sắc hâm mộ nói:
-Không nghĩ tới, Tần tiền bối mà các người nói lại là Vô Ảnh Kiếm đại danh đỉnh đỉnh của Thiếu Hoa Sơn! Hắn vậy mà đã từng một mình đánh chết một cao thủ Giả Đan cường tráng!