Chương 692: Nguyên Anh đại năng
Chương 692: Nguyên Anh đại năng
Có người!
Tần Tang kinh ngạc không ngớt, hắn hoàn toàn không nghĩ đến, nơi này mà lại có những người khác.
Tiêu phó đảo chủ không có lý do gì phải lừa bọn họ, trong Chỉ Thiên Phong chỉ có vô số mảnh vỡ cấm chế, không có sinh linh, càng không thể có người.
Ba người này xuất hiện từ trong đống đá hỗn loạn này, rõ ràng không nằm trong số sáu mươi lăm người tiến vào đây cùng với hắn, chẳng lẽ Chỉ Thiên Phong còn có một lối vào nào khác hay sao?
Bọn họ là ai?
Cảnh Bà Bà không phải đến đây để tìm bảo vật, mà là nhắm vào bọn họ sao?
Cùng lúc những mảnh đá vụn bị nổ tung, có một giọng nói bình thản từ hướng ba người đó truyền đến:
- Khởi bẩm Đại trưởng lão, nơi này không phải Tiên Phủ, mà là một bí cảnh khác!
Một giọng nói khác kích động hơn vang lên:
- Sư thúc nhìn những thứ này đi! Thật sự là Tinh Nguyên Thạch! Chưởng môn mắt thần như điện, Tiên Phủ quả nhiên có liên quan đến Chỉ Thiên Phong!
Không đúng!
Có người!
. . . . . .
Tốc độ xuất hiện của bọn họ quá nhanh, Tần Tang không kịp trốn, dễ dàng bị phát hiện.
Tiếng nói của ba người này im bặt, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ rằng vừa mới vào đây đã gặp được người, ba cặp mắt cùng đổ dồn về phía Tần Tang đang ra vẻ muốn chạy trốn.
Bụi mù tan đi.
Tần Tang nhìn thấy diện mạo của bọn họ.
Ba người, một vị lão giả, hai người thanh niên.
Lão giả đứng ở giữa, hai thanh niên đứng ở hai bên.
Lão giả mặc trên người một bộ trường bào kỳ quái màu bạc, trên trường bào có họa một bức tranh trời sao vô cùng tường tận, ngân bào lấp lánh ánh sao, ánh sáng rực rỡ giống như một biển sao thật sự, thu hút sự chú ý của người khác.
Thanh niên ở bên trái lão giả, là người đầu tiên lên tiếng, hắn mặc một thân thường phục, đứng khoanh tay, vẻ mặt và giọng nói đều lạnh nhạt như nhau, cũng không phải là người bình thường.
Khi đối mặt với lão giả, thì hắn lập tức sẽ lộ ra vẻ cung kính.
Từ điểm này, cùng với việc thanh niên mặc thường phục đó gọi ông ta là trưởng lão, có thể thấy được rằng, địa vị của lão giả nhất định rất cao.
Người thanh niên còn lại cầm quạt lông lấy khăn buộc đầu, diện mạo có phần tuấn tú, khí chất bất phàm nổi bật, là người có tính tình cợt nhả nhất trong ba người.
Vẻ mặt hắn đang kích động chỉ vào quang cầu phía bên ngoài quảng trường kêu to, đột nhiên phát hiện Tần Tang, trên mặt đang tươi cười lập tức cứng đờ, dáng vẻ có hơi kì lạ.
Khí tức bọn họ để lộ ra cũng không mạnh, đều đang ở cấp độ Trúc Cơ Kỳ, nhưng điều này không có nghĩa là tu vi của bọn họ chỉ có như vậy.
Đại trưởng lão, sư thúc....
Kiểu xưng hô này không phải là người bình thường có thể dùng, lão giả và thanh niên mặc thường phục, rất có thể giống như Cảnh Bà Bà, đang áp chế tu vi của bản thân.
Những suy nghĩ đó quanh đi quẩn lại trong đầu Tần Tang, không hề phát hiện trên người bọn họ có dấu hiệu gì khác chứng minh thân phận, không đoán ra được lại lịch của bọn họ, hắn vội vàng di chuyển ánh mắt nhìn về phía Cảnh Bà Bà cầu cứu, lại phát hiện Cảnh Bà Bà đã biến mất từ lúc nào không biết.
Thấy xung quanh chỉ còn lại sự vắng vẻ, trong lòng Tần Tang đột nhiên trầm xuống.
Thanh niên tuấn tú quát lớn một tiếng, chỉ vào Tần Tang, nói rất nhanh:
- Đại trưởng lão, ta nhận ra người này! Là Vô Ảnh Kiếm của Thiếu Hoa Sơn, ở Vân Thương đại trạch có thanh danh vang dội, trước đây sư huynh truyền tin về, những người được Xà Bà lựa chọn, cùng nhau tiến vào Chỉ Thiên Phong, cũng có người này.
Tần Tang cẩn thận đánh giá thanh niên tuấn tú, khẳng định trước đây chưa từng gặp qua người này, cũng không biết sư huynh mà hắn nhắc đến là ai.
Nghe hắn nói như vậy, Tần Tang chỉ có thể xác định họ họ là người của Tiểu Hàn Vực hoặc là Thiên Hành Minh, không phải là tu sĩ ngoại vực.
Trên mặt Tần Tang nở một nụ cười khó coi, nhưng chưa đợi hắn mở miệng, trong mắt lão giả chợt lóe tinh quang, hiện lên một tia sát ý, lạnh lùng nói ra hai chữ:
- Giết đi!
Ánh mắt Tần Tang đột nhiên cứng đờ, khi hắn bị phát hiện ra tung tích, trong lòng cũng biết rõ phen này không lành rồi, hắn cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng, bí mật của đối phương bị phát hiện, còn có thể tha cho hắn một con đường sống.
Vốn tưởng rằng nếu là đồng đạo Tiểu Hàn Vực, không chừng có thể nói vài câu kéo dài một ít thời gian.
Không ngờ được đối phương còn ác hơn hắn nghĩ, không nói một lời, trực tiếp ra tay giết hắn.
Lời lão giả còn chưa dứt, thanh niên tuấn tú liền gấp rút biến ra một thanh phi kiếm, vẻ mặt khinh thường nhìn Tần Tang, lớn tiếng hô:
- Sư thúc đợi một chút, để cho ta lĩnh hội tài năng của hắn như thế nào, để xem cái gọi là Vô Ảnh Kiếm có năng lực gì, ngay cả Giả Đan cảnh còn không có, vậy mà danh tiếng gần như có thể lấn át cả sư huynh.
Thanh niên mặc thường phục nhíu mày lại, trừng mắt nhìn thanh niên kia một cái, giáo huấn nói:
- Việc này liên quan đến đại sự của sư môn, há lại để cho ngươi càn quấy, cứ giết hắn trước đã rồi....
Ngay lúc này đây, ai cũng không chú ý đến, ở trung tâm của quảng trường, một bóng bạch y xuất trần lay động, lặng lẽ xuất hiện, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào ba người lão giả kia, dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi:
- Chỉ có một Đại trưởng lão đến đây thôi sao, còn Lãnh Vân Thiên vẫn làm rùa đen rút đầu trốn ở trong tông môn à?
Ba người cực kỳ hoảng sợ.
- Ai?
- Là ai đó?
. . . . . .
Lãnh Vân Thiên!
Nghe được cái tên này, trong đầu Tần Tang hiện lên một tia sét đánh qua, lập tức ý thức được thân phận thật sự của ba người họ.
Lãnh Vân Thiên, là chưởng môn của Nguyên Thận Môn!
Nghe đồn cũng là một vị Nguyên Anh đại năng!
Vị lão giả này được hai thanh nhiên kia gọi là Đại trưởng lão, chỉ có một khả năng, ông ấy chính là Đại trưởng lão của Nguyên Thận Môn, danh tiếng cũng tương xứng với đám người Xà Bà, là đại tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ - Chưởng Tinh Lão Nhân!
Tất nhiên, mục tiêu của Cảnh Bà Bà chính là chưởng môn của Nguyên Thận Môn!