Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 694 - Chương 694: Âm Mưu Nham Hiểm

Chương 694: Âm mưu nham hiểm Chương 694: Âm mưu nham hiểm

Nhưng không giống như trăng tròn trong đêm tối, sáng như mâm bạc, mà là vầng trăng tròn được ẩn giấu vô cùng kín đáo, chỉ dùng đường cong đơn giản vẽ phác họa mà thành, gần như không thể thấy rõ.

Mặt trời chưa lặn, mặt trăng vừa lên.

Nhìn ẩn nguyệt trong tranh có vẻ không thu hút lắm, nhưng khi bức tranh mở ra đến cực hạn thì trong nháy mắt lại sáng bừng lên, biến thành ánh trăng sáng thật sự, thoát khỏi bức tranh, từ từ bay cao lên.

Trăng sáng chặn lại sự tấn công của chuông đồng, rồi lại chống đỡ những ngôi sao đang rơi xuống, mọc lên cao như diều gặp gió, cuối cùng được khảm lên bầu trời đêm huyền ảo do ngân bào tạo ra.

Giờ khắc này, vầng trăng sáng trở thành nhân vật chính, hàng ngàn hàng vạn ánh sao đều ảm đạm lu mờ.

- Rốt cuộc, bà là ai?

Ánh mắt của Chưởng Tinh Lão Nhân đầy khiếp sợ, không chịu được mà truy hỏi lần thứ hai.

Cảnh Bà Bà chẳng quan tâm, tay trái lấy ra một cái tượng gỗ.

- Rít!

Một tiếng hót vang, chim Thanh Loan từ trong lòng bàn tay của Cảnh Bà Bà bay lên, vỗ mạnh đôi cánh, lập tức bay về hướng kiếm khí đang đánh tới của thanh niên tuấn tú, nó há miệng phun ra một luồng khí xanh, nhắm thẳng về hướng kiếm khí, hai luồng sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, rồi biến mất.

Mà lúc này tốc độ của Thanh Loan càng lúc càng nhanh, như tên rời khỏi cánh cung, lao thẳng tới thanh niên tuấn tú.

Phát hiện chim Thanh Loan không hề tầm thường, Ngu Sơn Đình nghiêng mình một cái chắn ở trước mặt thanh niên tuấn tú, Hoàng Đồng Đại Chung chấn động lần thứ hai, tiếng chuông ngân dài, một con mãnh thú bay ra từ trong làn khí tím, hình dáng như kỳ lân, hung thần ác sát.

- Grào!

Mãnh thú tức giận rống to.

Mãnh thú lúc ẩn lúc hiện giữa sóng âm màu tím, gần như hòa cùng một thể với sóng âm của chuông đồng, hình thành sóng âm lớn mạnh gấp ba lần so với ban đầu, trong nháy mắt nó đã bổ nhào tới phía trước Thanh Loan.

Chim Thanh Loan ngẩng cao đầu đầy cao quý, hai mắt linh động hiện lên vẻ khinh thường, sau đó vỗ mạnh hai cánh, rồi đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ còn lại những đốm sáng màu xanh.

Ngay sau đó Thanh Loan lại xuất hiện phía trên đầu mãnh thú, hai móng chân quắp lại, cấu lên đầu của mảnh thú.

Mãnh thú kêu một tiếng thảm thiết, rồi chết ngay lập tức, tiếng gầm rú trực tiếp bị cắt đứt, thân hình của nó co rút lại như cây kim, rồi tiêu tan cùng với một trời sóng âm.

Mà chim Thanh Loan cũng không chịu buông tha, bóng dáng nhanh như điện, lại thay đổi mục tiêu, lao thẳng tới Ngu Sơn Đình.

Sắc mặt Ngu Sơn Đình trầm xuống, cực kì nhanh liền hoàn thành một cái ấn quyết phức tạp, chuông đồng lập tức xoay tròn, lần này lại có ba luồng khí tím xuất hiện.

Không hề biến ảo thành mãnh thú, mà là hóa thành một thanh đao tím, đằng đằng sát khí, lóe lên một tia sáng, rồi chém vào sau gáy Thanh Loan.

Đồng thời, ánh mắt Ngu Sơn Đình u ám nhìn Cảnh Bà Bà một cái, rồi truyền âm cho thanh niên tuấn tú kia,

- Ta sẽ chém chết con yêu điểu này, còn ngươi đi giúp Đại trưởng lão!

Tu vi của thanh niên tuấn tú yếu nhất, không thể so sánh với ba cao thủ như bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều đang bị hạn chế ở Trúc Cơ Kỳ, nếu hắn muốn giúp đỡ, thì cũng phát huy được tác dụng không nhỏ, khiến đối thủ phải phân tâm ứng phó.

- Vâng

Thanh niên tuấn tú âm thầm lấy ra một lá bùa, vừa muốn hành động.

Dường như Cảnh Bà Bà đã nghe được đối thoại giữa hai người bọn họ, từ vầng trăng bỗng nhiên chảy ra một dòng ánh sáng, ánh trăng giống như nước, nhìn thì rất mềm mại nhẹ nhàng, nhưng lại mau lẹ khác thường.

Như sông ngân từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt liền đổ xuống trước mặt thanh niên tuấn tú.

- Chút tài mọn thấp kém!

Chưởng Tinh lão nhân hừ lạnh một tiếng, đưa tay hái sao, giống như tướng lĩnh bày binh bố trận, trong phút chốc liền bày những ngôi sao trên trời thành hình vẽ của một sát trận.

Ánh sao bắn ra tứ phía, cũng không còn hợp lại thành một, mà ngưng kết trở thành một tấm lưới.

Tấm lưới sắt bén như đao, chặn đứt ánh trăng lại.

Sông ngân biến ảo từ ánh trăng bị chia năm xẻ bảy.

Rốt cuộc, Chưởng Tinh Lão nhân vẫn bị chậm nửa nhịp, không thể chặn đứt toàn bộ ánh trăng, mà chỉ ngăn được một nửa, nhưng một nửa ánh trăng còn sót lại cũng không thành vấn đề, dùng tu vi của thanh niên tuấn tú cũng đủ để ứng phó.

Thanh niên tuấn tú hai tay nâng ngang bảo kiếm, kiếm quang biến lớn, hứng lấy vầng sáng của ánh trăng đang đánh xuống.

Chỉ nghe một tiến kêu rên, sắc mặt của hắn đột nhiên đỏ lên.

Không ngờ, vầng sáng kia lại biến thành một cái roi dài, hung hăng quất xuống thân kiếm của hắn.

Bị một lực lớn đánh úp lại, hắn không kịp đề phòng, tuy rằng không bị thương, nhưng bóng người lại liên tiếp hay ngược hơn mười trượng mới miễn cưỡng thoát được.

Một khắc này đây, Tần Tang vẫn luôn đứng ngoài quan sát bỗng nhiên di chuyển.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Bà Bà nhìn về phía hắn, tiếp thu được ý đồ của bà ấy, không chút do dự nói:

- Người này cứ giao cho ta là được, tiền bối cứ chuyên tâm đối phó với hai người kia đi.

Hắn vẫn chưa rời đi, bởi vì không thể đi được, từ khoảnh khắc bị ba người của Nguyên Thận Môn kia nhìn thấy, hắn và Cảnh Bà Bà đã là cùng hội cùng thuyền.

Cho dù như thế nào, ba người của Nguyên Thận Môn bắt buộc phải chết!

Tin tưởng Cảnh Bà Bà không phải là người hữu dũng vô mưu, bà ấy dám âm mưu giết chết Lãnh Vân Thiên, nhất định là đã nắm chắc trong tay phần nào rồi.

Nhưng mà, Tần Tang cũng không tùy tiện nhúng tay vào trận chiến giữa bọn họ, đợi nhận mệnh lệnh rõ ràng của Cảnh Bà Bà, mới bắt đầu ra tay.

Nhìn thấy Cảnh Bà Bà để cho hắn đối phó với thanh niên tuấn tú, mà không phải là một trong hai vị Kim Đan, Tần Tang âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nếu sử dụng hết toàn lực, và cả hai món pháp bảo, chắc hẳn là hắn có thể giữ chân bọn họ trong chốc lát, nhưng nhất định cũng vô cùng nguy hiểm.
Bình Luận (0)
Comment