Chương 695: Phù bảo
Chương 695: Phù bảo
Tần Tang không có tự cao như vậy, hắn không cảm thấy bản thân có thể thắng được tu sĩ Kết Đan Kỳ, dù cho là đang bị áp chế cảnh giới.
Nếu không còn cách nào khác, vẫn là mạng nhỏ này của hắn quan trọng hơn, pháp bảo bị bại lộ cũng không tiếc.
Cũng may Cảnh Bà Bà rất đáng tin, có dũng khí lấy một địch hai, một mình đối phó hai tu sĩ Kim Đan.
So sánh với họ mà nói, thì thanh niên tuấn tú này đã dễ đối phó hơn rồi.
Nếu là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, Tần Tang thật sự chưa sợ ai bao giờ.
Hàn Kim Kiếm mở đường.
Kiếm quang lạnh lẽo tỏa ra cực hạn hàn ý, đâm thẳng vào phía sau lưng của thanh niên tuấn tú.
Tần Tang cũng theo sát phía sau, hành động nhanh như chớp, bàn tay nắm chặt la bàn Âm Dương, trên la bàn hào quang lóe lên.
Hắn lựa chọn thời cơ cũng thật chính xác, thanh niên tuấn tú vừa bị roi dài quất bay đi, vô cùng chật vật, cơ thể ngã xuống đất, còn chưa kịp ổn định lại, phía sau lưng không hề có bố trí phòng vệ gì.
Ngu Sơn Đình đang bị chim Thanh Loan giữ chân.
Chưởng Tinh Lão Nhân thì đang bố trí tinh trận, toàn lực đối phó Cảnh Bà Bà.
Không ai có thể cứu viện cho thanh niên tuấn tú.
Trong phút chốc, khoảng cách của Hàm Kim Kiếm với hắn đã gần trong gang tấc, đây còn là cực phẩm trong các cực phẩm pháp khí, uy lực không cần phải nói, bị kiếm khí bao phủ, toàn thân của thanh niên tuấn tú đã phủ một tầng sương trắng, động tác của hắn cũng trở nên cứng nhắc hơn.
Thấy thanh niên tuấn tú sắp mất mạng dưới kiếm.
Đột nhiên, hắn lại quay đầu nhìn Tần Tang một cái, trên mặt nở một nụ cười lạnh đầy mỉa mai, hắn bỗng mở lòng bàn tay phải ra, hướng về phía sau người mà giơ lên.
Vô số mảnh sáng nhỏ bay tới tấp ra khỏi lòng bàn tay hắn, giữa những mảnh vụn của lá bùa, một luồng sáng màu đen không bắt mắt chợt lóe lên rồi biến mất, thì ra là một Ô Chùy tinh xảo.
Phù bảo!
Ô Chùy có tốc độ kinh người, lướt qua Hàn Kim Kiếm, nhắm thẳng vào Tần Tang.
Trong tầm mắt của Tần Tang, Ô Chùy nhanh chóng biến lớn, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, hai đầu Ô Chùy bén nhọn vểnh lên, giống như hai cái đục, Tần Tang không còn nghi ngờ gì nữa, nếu bị Ô Chùy đánh trúng, nhất định sẽ để lại trên đầu một cái lỗ to máu chảy đầm đìa.
Thì ra thanh niên tuấn tú vẫn luôn đề phòng hắn.
Điều này cũng khó trách, trong quảng trường lớn như vậy, hắn với Cảnh Bà Bà lại xuất hiện cùng nhau, nói không phải cùng một nhóm, bọn họ cũng không thể nào tin nổi, nhất định vẫn một mực âm thầm đề phòng.
Lúc nãy bản thân hắn còn thờ ơ lạnh nhạt, nên bọn họ mới không chủ động đối phó hắn, mà là giăng sẵn bẫy, bí mật chuẩn bị phù bảo, ý đồ chỉ dùng một chiêu có thể trực tiếp giải quyết người có thực lực yếu nhất là hắn, rồi mới chuyên tâm đối phó với Cảnh Bà Bà.
Nói không chừng, thanh niên tuấn tú bị ánh trăng đánh bay, cũng là tương kế tựu kế.
Nếu không phải thực lực của Cảnh Bà Bà vượt qua tưởng tượng của bọn họ, lấy hai đánh một vẫn không có cách nào khiến bà ấy rơi vào thế hạ phong, làm cho bọn họ không thể nào phân tâm.
Nếu không thì giờ phút này, hắn không chỉ đối mặt với một mình thanh niên tuấn tú kia thôi đâu.
Tần Tang thầm than một tiếng, không có kinh nghiệm nhiều năm ở trên chiến trường, nói không chừng hắn sẽ thực sự trúng kế.
- Hô!
Đối mặt với Ô Chuỳ, Tần Tang gặp nguy cũng không hoảng, giơ cao la bàn Âm Dương lên, bắn ra một tia sáng trắng.
Phẩm chất của la bàn Âm Dương nhất định không bằng phù bảo, nhưng phù bảo có mạnh hơn nữa, cũng không thể xem thường cực phẩm pháp khí, hơn nữa Tần Tang cũng sẽ không hoàn toàn dựa vào pháp khí.
Ô Chùy bị tia sáng bắn trúng, dưới tác dụng của lực hút, tốc độ không giảm, nhưng phương hướng lại bị lệch đi một chút.
Như vậy là đủ rồi!
Tần Tang sớm đã đề phòng, bóng người ngay sau đó cũng lóe lên ngay lập tức, tránh thoát một chiêu đánh lén, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía thanh niên tuấn tú kia.
- Ồ?
Hắn không ngờ Tần Tang bị phù bảo đánh lén lại nhẹ nhàng thoát khỏi như vậy, kinh ngạc nhìn qua, đùa giỡn với Ô Chùy, cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi cũng không phải là có tiếng mà không có miếng, quả nhiên có vài phần môn đạo! Vô Ảnh Kiếm... Ta thật sự muốn xem thử năng lực của ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào, mà lại dám bất kính với sư huynh của ta!
Hiện tại Tần Tang đã biết sư huynh mà thanh niên tuấn tú đó nhắc đến là ai rồi.
Miêu Hưng Lan
Được xưng là đệ nhất cao thủ của Nguyên Thận Môn, tu vi rất cao, lần này người mà Nguyên Thận Môn phái đến Chỉ Thiên Phong chính là hắn.
Bởi vì Thanh Trúc tiền bối mà Thiếu Hoa Sơn và Nguyên Thận Môn có nhiều mâu thuẫn không thể hóa giải được, ảnh hưởng đến đệ tử môn hạ.
Tần Tang không muốn để ý tới những ân oán này, cũng không muốn chủ động kết thù, nhưng nhiều lần bị đệ tử của Nguyên Thận môn nhắm vào, hắn đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn.
Vì thế hắn tìm một cơ hội, phối hợp với Vinh sư huynh cho Miêu Hưng Lan một bài học, thực tế thì hai bên đều không có bị tổn hại gì, nhưng lại vì chuyện đó mà kết thù.
Thanh niên tuấn tú này dường như có quan hệ khá tốt với Miêu Hưng Lan, khó trách hắn nhìn thấy mình thì không vừa mắt.
'Vù'
Ô Chùy bay đến lần thứ hai.
Bóng người Tần Tang đột ngột lui về phía sau, lại thu hồi toàn bộ la bàn Âm Dương và Hàn Kim Kiếm, đồng thời một chút lam quang trong lòng bàn tay hắn từ từ dâng lên, cuối cùng hóa thành một mặt kính tròn.
Cũng là một món phù bảo!
Phù bảo này, là hắn lấy được từ một tu sĩ Giả Đan cảnh của Thiên Hành Minh, thanh niên tuấn tú có âm mưu nham hiểm, nhưng Tần Tang cũng không phải là người lương thiện.
Hắn cũng đã âm thầm chuẩn bị xong phù bảo.