Chương 774: Ánh Lửa
Chương 774: Ánh Lửa
Tần Tang muốn nhờ Vân Du Tử gây ra chút nhiễu loạn, ảnh hưởng càng lớn càng tốt, tốt nhất là dẫn hết cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ và Giả Đan cảnh của Thanh Dương ma tông đến Vô Nhai Cốc.
Thế này thì hắn có thể thừa dịp hỗn loạn mà lẻn vào trong núi, xác xuất bị bại lộ hành tung cũng càng nhỏ hơn.
Còn vị cao thủ Kim Đan không rõ tung tích kia, Tần Tang không cảm thấy là có thể dẫn hắn đi.
Vân Du Tử nói không sai, có thể tu luyện tới Kết Đan kỳ, mỗi một người đều là hạng cáo già cả, hôm nay cao thủ Thanh Dương ma tông đều ở bên ngoài, thực lực rỗng tuếch, người này nếu không có gì thì sẽ không rời khỏi tông môn.
Nếu như làm quá mức, khiến hắn cảnh giác, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.
Tần Tang tin tưởng Vân Du Tử hành động có chừng mực.
Hắn chuẩn bị xong việc đánh cắp Thanh Dương Thần Cương ngay dưới mắt Kim Đan, chuyện này cần hắn phải có đủ chính xác trong thời gian hoàn thành bí pháp, một lần cũng không thể phạm sai lầm, mà chỉ có thể tiến hành từng bước một, không thể nóng vội.
Bóp nát Thanh Phù Tiền, còn lại chỉ có chờ đợi tin tức.
Tần Tang giấu Hư Thiên Lôi và Thiếu Âm Từ Bình vào trong ngực, quay đầu nhìn Thạch Oanh đang ngủ mê man một cái, sau đó kích động thần hồn ấn ký của Thạch Oanh bên trong Nguyên Thần, mở cấm chế cửa hang.
Ẩn độn thân hình, lén ra khỏi động phủ, Tần Tang phục hồi cấm chế lại như cũ, quay người nhìn Thanh Dương ma tông nội môn ở phía xa.
Ở giữa dãy núi, khi thì có thể nhìn bóng dáng đệ tử Thanh Dương ma tông ngự khí phi hành, trong đó phẩn lớn là đệ tử Luyện Khí kỳ, đi tới đi lui giữa Thần Cương Phong và động phủ của mình.
Tần Tang có phương pháp liễm khí độc đáo, ở Thanh Dương ma tông, chỉ sợ tên cao thủ Kết Đan kỳ kia, còn những tu sĩ Giả Đan cảnh khác, Tần Tang cũng có tự tin là mình có thể qua mặt được cảm giác của bọn họ.
Chỉ cần vận may không quá nát thì cơ bản không có khả năng bị phát hiện.
Tần Tang nhấc chân, trốn vào trong khe hở u ám giữa núi đá, lặng yên không một tiếng động rời khỏi vách núi này, sau đó liên tục chạy xuống rừng dưới chân núi, cúi mình đi xuyên qua rừng rậm.
Kỳ quái là, hắn không chạy đến phía Thần Cương Phong, mà là đi ngược lại, lao về phía bên ngoài nội môn.
Một mạch vượt qua hơn mười ngọn núi lớn, bóng người Tần Tang xuất hiện ở bên bờ một lũng sông.
Hai bên lũng sông cổ mộc che trời, Tần Tang trốn dưới một bóng cây, ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng của lũng sông.
Ở lối ra của lũng sông có hai khối Phi Lai Thạch, nhô ra từ bên trên ngọn núi hai bên lũng sông, một trái một phải, tựa như Môn Thần đứng sừng sững ở đó.
Lúc này, ở trên Phi Lai Thạch bên trái có một lão giả áo xám đang ngồi xếp bằng, tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, lại có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Người này là một trong những quản sự của Thanh Dương ma tông, tuổi tác đã cao, hy vọng nâng cao tu vi xa vời, ở lại tông môn làm việc, chức trách hiện tại của hắn là phụ trách an bài đội cảnh vệ dưới trướng tuần tra bốn phía trong môn.
Ra vào nội môn Thanh Dương ma tông, đầu tiên phải đi qua lão giả hoặc sự kiểm tra của đội cảnh vệ tuần tra.
Cứ chốc chốc là lại có một đội đệ tử tuần tra bay đến từ phía chân trời, sau khi hành lễ từ xa với mới rời đi.
Tần Tang nhìn trời, lại nhìn lão giả ngồi yên như cây, sau đó trốn vào trong rừng, tìm một chỗ ẩn thân bí mật, bóng người hoàn toàn ẩn trong bóng tối, kiên trì chờ đợi.
Một ngày một đêm trôi qua rất nhanh.
Ngoại trừ đệ tử tiến vào nội môn cùng đội cảnh vệ tuần tra qua lại cũng không có bất kỳ điều gì khác thường.
Tần Tang nhẫn nại, lại đợi cả ngày.
Vẫn như thế.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Gió sớm rét lạnh thổi vào rừng núi, khiến Tần Tang đang ngồi thiền bừng tỉnh.
Thấy Thanh Dương ma tông vẫn bình thường như cũ, Tần Tang âm thầm nhíu mày.
Nếu như kéo dài quá lâu sẽ có nguy cơ áp chế thi khí không thể, nếu như ở chỗ Vân Du Tử có chuyện ngoài ý muốn thì nhất định phải mạo hiểm tiến vào Thần Cương Phong.
- Còn có thể ở lại bốn ngày...
Tần Tang xem xét bản thân, cảm nhận tình trạng của xác thịt, tính toán thời gian cực hạn.
Nếu như không thể dẫn cao thủ Thanh Dương ma tông cao thủ đi, chỉ sợ mình chỉ có thể trốn trong góc nhỏ dưới chân núi, lén lút hấp thu Thanh Dương Thần Cương, còn không biết Thanh Dương Thần Cương dưới chân núi có tinh khiết hay không.
Ngay lúc Tần Tang đang âm thầm tính toán, chợt nghe phía cuối lũng sông truyền đến một tiếng xé gió gấp rút.
Sắc mặt Tần Tang hơi biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy, lặng yên ló ra từ chỗ tối, nhìn chăm chú về phía lũng sông, sau đó liền thấy một luồng ánh sáng lửa phóng đến, tốc độ cực nhanh.
- Dừng lại! Người nào!
Lão giả bên trên Phi Lai Thạch đột nhiên mở bừng mắt, tinh quang trong mắt bạo phát, quát chói tai một tiếng.
- Sài sư huynh, là ta!
Trong nháy mắt, độn quang lướt đến trước mặt lão giả, ánh lửa tản đi, hiển lộ ra một nam tử trung niên mặt chữ điền, mặt mũi người này lại tràn đầy lo sợ.