Chương 775: Thú Triều
Chương 775: Thú Triều
- Lưu sư đệ?
Sắc mặt lão giả hơi chần chừ, nhíu mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì, lại khiến Lưu sư đệ thất kinh như thế?
Tu sĩ họ Lưu thở dốc một hơi, gấp gáp nói:
- Sài sư huynh, mới nhận được cấp báo từ Tề sư huynh, Vô Nhai Cốc tầng thứ hai đột nhiên phát sinh thú triều!
- Cái gì?
Lão giả hai mắt máy động, kêu lên đầy sợ hãi:
- Tầng thứ hai xuất hiện thú triều? Không phải năm trước vừa mới xuất hiện một lần, sao lần này lại đến nhanh như thế được?
Không chỉ có lão giả, Tần Tang ở một bên nghe lén cũng giật nảy mình.
Bên trong Vô Nhai Cốc lại xuất hiện thú triều!
Sao lại trùng hợp như vậy, ngay lúc này lại phát sinh thú triều làm loạn?
Ở Vô Nhai Cốc, thú triều có thể cùng cấp với thiên tai, chỉ có ở bên trong Vô Nhai Cốc phát sinh biến cố nghiêm trọng hoặc xuất hiện đại yêu làm loạn, mới có thể dẫn đến thú triều.
Mặc dù thú triều không có quy luật, nhưng giữa mỗi lần thú triều đều có một khoảng thời gian nhất định, cho dù là tầng thứ nhất cũng không thể nào lại xuất hiện hai lần thú triều trong ba năm.
Nếu không thì không đợi tra rõ ràng, lại bị thú triều phá hủy, ai còn dám đi vào rèn luyện?
Tu sĩ có thực lực tiến vào Vô Nhai Cốc tầng thứ hai không nhiều, thế cục ổn định hơn tầng thứ nhất nhiều. Tần Tang ở phường Thanh Dương hơn hai mươi năm, vô số lần ra vào Vô Nhai Cốc tầng thứ hai, cũng chỉ gặp được một lần thú triều quy mô nhỏ.
Vô Nhai Cốc là nơi duy nhất đệ tử Thanh Dương ma tông rèn luyện, đặc biệt là năm trước mới xuất hiện thú triều, hiện tại có thể nói là thời điểm an ổn nhất, lúc này người tiến vào Vô Nhai Cốc để tìm bảo vật khẳng định không phải số ít.
Vào lúc này xuất hiện thú triều, nếu Thanh Dương ma tông không muốn tổn thất nặng nề thì chắc chắn phải điều động cao thủ trong môn, tiến vào Vô Nhai Cốc cứu viện.
Tầng thứ hai nguy cơ tứ phía, tu sĩ thực lực hơi yếu đi vào cũng chỉ biết chịu chết.
Nói không chừng, vị tu sĩ Kết Đan kỳ kia cũng sẽ ra tay!
Chẳng lẽ là trời cũng giúp ta?
Hay là...
Ánh mắt Tần Tang lộ ra nét do dự, trong đầu hắn hiện ra bóng dáng Vân Du Tử, lý trí nói cho hắn biết, trên thế gian này không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Hắn biết rõ thực lực của Vân Du Tử mạnh mẽ, nhưng làm sao mà thú triều lại do con người gây ra được?
Tu sĩ họ Lưu lắc đầu nói:
- Bây giờ vẫn chưa biết, Tề sư huynh truyền tin tới nói, lần này trước khi thú triều xuất hiện không hề có dấu hiệu, bọn người Tề sư huynh bọn đang lịch luyện ở tầng thứ hai, hiện tại cũng bị vây ở bên trong, bọn họ đang cố thủ, khó khăn lắm mới truyền ra tín hiệu cầu cứu, hiện tại đã mất liên lạc rồi!
Nói xong, tu sĩ họ Lưu mở lòng bàn tay ra, bên trong có một luồng Thanh Dương Ma Hỏa vô cùng ảm đạm, giống như con rắn nhỏ đung đưa không ngừng.
Loại Ma Hỏa truyền tin này là thủ đoạn riêng biệt của Thanh Dương ma tông bọn họ, người khác bắt chước không được.
Thần thức dò vào Ma Hỏa.
Một lát sau, sắc mặt lão giả biến đổi.
- Mau theo ta đến Thần Cương Phong tìm Lê sư đệ...
Nói xong, hắn một phát chụp lấy Lưu tu sĩ, ngự kiếm mà lên, cấp tốc phóng về phía nội môn, hai bóng người nháy mắt liền biến mất ở chân trời.
Chờ bọn hắn rời đi, Tần Tang đi ra từ trong chỗ tối, biểu hiện trên mặt vừa mừng vừa sợ, vội vàng kích động thân pháp, phóng tới.
Hắn quyết định không xoắn xuýt việc thú triều là do Vân Du Tử gây ra hay chỉ là trùng hợp nữa.
Với hắn mà nói, đây là một cơ hội ngàn năm có một!
Việc duy nhất mà bây giờ hắn phải làm chính là nắm lấy cơ hội, không cần nghĩ gì đến chuyện khác nữa.
. . .
Thần Cương Phong.
Sương mù xanh tràn ngập, Thanh Dương Thần Cương biến hóa những thần thái Cương Anh khác nhau.
Có ngưng kết thành một khối lớn, dáng như núi đá, xanh tươi như ngọc; có treo thật cao trên vách núi, tinh tế như tua cờ; có ở giữa lũng sông, mềm mại như nước, bên ngoài đôi lúc còn có gợn sóng.
Mà Thanh Dương Cương Anh ở dưới chân núi lại tán loạn rất nhiều, từng đoàn từng đoàn nhẹ nhàng bám vào những thứ khác, nhưng lại ngưng tụ hơn sương mù xanh, có khác biệt rõ ràng.
Tới gần vị trí đỉnh núi Thần Cương Phong, cơ bản chủ yếu là Thanh Dương Cương Anh dạng ngọc thạch, nhưng số lượng thưa thớt, ở giữa mỗi khối Thanh Dương Cương Anh đều có một khoảng cách rất xa.
Trên thực tế, loại hình thái này mới thật sự là Càn Thiên Cương Anh!
Một khối Thanh Dương Cương Anh to bằng một nắm đấm, được khảm trong một cái bệ đá bằng phẳng khác thường, bệ đá này rõ ràng là do con người tạo ra.
Lúc này, đang có một vị Tu sĩ trung niên xếp bằng ở bên cạnh Thanh Dương Cương Anh, hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, khí chất bất phàm, tu vi hẳn chính là Giả Đan cảnh kinh người!
Hai tay hắn giơ ra trước Thanh Dương Cương Anh, lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa màu xanh, dường như ở giữa ngọn lửa và Thanh Dương Cương Anh có một liên kết khí cơ mờ ảo.
Tu sĩ trung niên đang hấp thu Thanh Dương Cương Anh, rèn luyện Ma Hỏa.
Ở đây cách đỉnh núi không xa, ở khoảng không trên đỉnh đầu hắn, tia chớp không ngừng một giây một khắc nào, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Tổ Thánh Hỏa cuồng bạo không bị trói buộc, hắn đang ở trong hoàn cảnh này, nét mặt nghiêm túc, động tác vô cùng cẩn thận.
Một khoảng thời gian sau đó, tu sĩ trung niên đột nhiên thu hồi Ma Hỏa, tầm mắt quét qua, nhìn sang một khối Thanh Dương Cương Anh ở bên trái, đang muốn đi qua bên đó, đột nhiên nhíu mày nhìn xuống phía dưới.
Sương mù xanh dao động, có người đang bay lên núi.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy bóng dáng của hai người Lưu, Sài.
Hai người bọn họ trông thấy tu sĩ trung niên, sắc mặt đều vui mừng, tăng tốc bay đến gần đó. Tu sĩ họ Lưu có tu vi kém cỏi nhất, bị Tổ Thánh Hỏa đáng sợ và sấm chớp gây khiếp sợ, lộ ra nét mặt kinh hãi.