Chương 868: Bí Ẩn Về Pháp Bảo
Chương 868: Bí Ẩn Về Pháp Bảo
Dịch Thiên Niết tựa hồ biến mất.
Tần Tang nảy sinh nghi ngờ, tâm niệm vừa động, tiếp tục phát động tất cả Cửu U Ma Hỏa, đánh về phía Phi Thiên Dạ Xoa.
Ngay lúc này, ngực Phi Thiên Dạ Xoa đột nhiên có ánh sáng xanh tỏa ra, chói mắt, bộc phát một cỗ uy áp mạnh mẽ khác thường. Ánh sáng xanh bắn ra khỏi ngực Phi Thiên Dạ Xoa.
Chùm ánh sáng xanh này mạnh mẽ phá vỡ từng tia hỏa diễm, nhưng chưa thể mở ra một đường chạy trốn, đã cạn sức, hoàn toàn tắt đi, không để lại bất cứ thứ gì.
Sắc mặt Tần Tang hơi đổi, đang muốn đến nhìn xem, bỗng cảm thấy có chút gì đó không đúng, cúi đầu nhìn về phía đáy hồ, quả nhiên phát hiện manh mối.
Ngay sau đó, mi tâm Tần Tang bỗng nhiên vang lên tiếng kiếm ngân réo rắt.
Sau một khắc, Ô Mộc Kiếm hiện ra trước đáy hồ.
Kiếm khí bùng lên, Ô Mộc Kiếm đâm nhanh vào đáy hồ.
“Keng” một tiếng giòn vang, không nhìn thấy thứ gì dưới đáy hồ, nhưng lại xuất hiện một khối bảo ngọc hình trăng lưỡi liềm bị Ô Mộc Kiếm đánh ra từ hư không.
Ở bên trong bảo ngọc, rõ ràng là hồn ảnh của Dịch Thiên Niết, vẻ mặt oán độc nhìn Tần Tang.
Thân ở trong tuyệt cảnh, Dịch Thiên Niết vẫn có thể sử dụng kế ám độ Trần Thương*, làm nổ tất cả tinh hồn chi lực, giấu trong bảo ngọc, muốn lừa gạt qua cửa này.
*Ám độ Trần Thương: một trong ba mươi sáu kế trong binh pháp Tôn Tử, nguyên bản trích từ câu “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”
Nghĩa là: Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.
Giải nghĩa (cốt yếu): “Tấn công địch bằng hai mũi. Mũi công thứ nhất là mũi công trực diện, giữa thanh thiên bạch nhật, nhằm làm cho địch dồn sức phòng thủ. Mũi công thứ hai là mũi công ngầm, nơi mà địch không để ý, đột nhiên làm địch phải chia đôi phòng thủ mà vẫn không biết được bên nào mới là mũi chủ công. Nghi ngờ, nhầm lẫn, không quyết đoán trong phòng thủ sẽ dẫn tới thảm họa”. Tóm tắt lại một câu: đố mày biết được bố đi đường nào.
(Trần Thương là tên một thành trong Tam Quốc)
(Tìm hiểu chi tiết hơn tại https://www.binhphapungdung.com/2017/04/20/chieu-so-08-am-do-tran-thuong/ )
Ý chí sống sót thật ngoan cường!
Tần Tang cảm khái trong lòng, nhưng ra tay chẳng lưu tình chút nào.
Kiếm khí dâng lên, bao bọc lại bảo ngọc, Dịch Thiên Niết đã vô lực giãy dụa.
Nhưng tại thời điểm kiếm khí bao lấy bảo ngọc, trên hồn ảnh Dịch Thiên Niết bỗng xuất hiện vết nứt, khí tức nhanh chóng tiêu tán.
Tần Tang thấy thế, cơ thể vội vã lao tới, bắt lấy bảo ngọc.
Dịch Thiên Niết muốn tự sát, nhưng nào có dễ vậy, hắn còn muốn tra hỏi tin tức về Tam Quang Ngọc Dịch.
Lúc Tần Tang đang muốn phát động “Đoạt Thần Chú”, bên tai chợt nghe thấy truyền âm của Vân Du Tử:
-Thần hồn của hắn sắp tiêu tán, dùng Sưu Hồn Thuật!
Tiếp đó, trong đầu Tần Tang hiện lên nhất môn Sưu Hồn Thuật.
Sưu Hồn Thuật này vô cùng tinh diệu, Sưu Hồn Thuật Tần Tang lấy được trước kia đều kém xa nó.
Trong lòng Tần Tang hiểu rõ bây giờ phải giành giật từng giây từng phút, đúng là “Đoạt Hồn Chú”dùng không tốt bằng “Sưu Hồn Thuật”, lập tức thay đổi chủ ý, nhanh chóng hoàn thành pháp chú, một tia hắc khí quỷ dị bay ra từ đầu ngón tay, lao về phía tàn hồn của Dịch thiên Niết.
Sưu Hồn Thuật này, chắc chắn là do Ma Môn sáng chế ra, vô cùng ác độc, không biết Vân Du Tử lấy được từ đâu.
Sau khi thi triển, thần hồn lập tức vỡ tan.
Cho dù Dịch Thiên Niết không tu luyện tà thuật quỷ đạo, cũng không thể nào tiến vào luân hồi.
Năm đó tên ma đầu này hại hắn thảm như vậy, hoảng sợ đến nỗi không chịu nổi một ngày, đương nhiên Tần Tang không có chút lòng thương hại nào cả, lạnh nhạt nhìn tàn hồn của Dịch Thiên Niết giãy dụa trong lòng bàn tay hắn, bộ dạng như đang chịu đựng đủ loại thống khổ, tựa như trải qua cực hình của mười tám tầng địa ngục.
Trong lòng Tần Tang không dao động chút nào.
Lúc này Vân Du Tử cũng đi ra từ Huyết Cấm Yêu Vương, thực lực của hắn cũng khôi phục một chút, không hư nhược như trước nữa.
Thạch sảnh cũng đã yên tĩnh trở lại.
Cửu U Ma Hỏa trở về Thập Phương Diêm La Phiên, bị Tần Tang thu vào.
Đáy hồ vang lên tiếng nước chảy róc rách, nước ngầm cuồn cuộn không dứt, nhanh chóng tạo lên một tầng nước trên hồ nước nhỏ đang khô cạn, không bao lâu nữa là có thể lấp đầu.
Nhưng, tiếng nước chảy đều bị từng tiếng kêu thảm thiết át đi.
Tần Tang bước vào Tu Tiên Giới lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tiếng kêu thê lương thảm thiết như vậy, có thể thấy Dịch Thiên Niết phải nhận lấy sự tra tấn khủng khiếp đến mức nào.
Vân Du Tử nhìn chằm chằm vào ánh mắt cứng như sắt của Tần Tang, đột nhiên than nhẹ một tiếng:
-Tần lão đệ, ngươi cứ yên tâm, ta lấy tâm ma thề, chuyện hôm nay, không có người thứ ba biết được. Ta cũng không hỏi những chuyện ngươi đã trải qua trước kia, chỉ nguyện sau này, cho dù ngươi có đi trong bóng tối, trong lòng vẫn có một chiếc đèn Trường Minh, không bị trầm luân.
Không biết Tần Tang đang suy nghĩ gì, ngơ ngẩn ngẩng đầu, dường như bây giờ mới phản ứng lại, chần chờ một chút, gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
-Vãn bối thụ giáo.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Dịch Thiên Niết im bặt lại, trên mặt hắn không còn sự oán độc, thay vào đó là sự giải thoát, tàn hồn “Ầm” một cái, vỡ vụn.
Bỗng nhiên Vân Du Tử duỗi tay điểm vào tàn hồn Dịch Thiên Niết, đem thần hồn tụ lại, lấy lòng bàn tay làm lô, luyện hóa ra một nắm hồn lực tinh thuần nhất,, giao cho Tần Tang.
-Đừng lãng phí, để Phi Thiên Dạ Xoa của ngươi nuốt vào, nói không chừng có thể giúp nó phát sinh một lần thoái biến.
Tần Tang đón lấy nắm hồn lực này, có chút bán tín bán nghi nói:
-Tiền bối, thủ pháp luyện chế Phi Thiên Dạ Xoa của ta, khác với Luyện Thi Thuật của các tông môn Thi Đạo. Một khi luyện thành, không có cách nào gia tăng thực lực, chỉ sợ rất khó có hiệu quả.