Chương 881: Vô Tận
Chương 881: Vô Tận
Thần sắc Tần Tang biến ảo không chừng, bây giờ hắn đang nghi ngờ phía đối diện không phải là đất lành, Thanh Trúc tiền bối nếu không gặp phải nguy hiểm thì chính là đang bị thứ gì đó vây khốn rồi.
Thanh Trúc tiền bối đến Kiếm Đường ma tu luyện sẽ rất dễ dàng hoàn thiện Sát Phù, với thiên phú của hắn thì khả năng Kết Anh cực cao.
Từ lần trước Tử Vi Cung mở ra đến nay chẳng qua chỉ có hơn hai trăm năm.
Lãnh Vân Thiên còn đang sống rất tốt, Cảnh Bà Bà rõ ràng có quan hệ không nhẹ với Thanh Trúc tiền bối.
Đại thù của hắn vẫn chưa xong, thân bằng vẫn còn đang chờ đợi nhưng lại một đi không trở lại.
Với phong cách làm việc của hắn thì đây rõ ràng là không bình thường.
Tu vi hiện giờ của Tần Tang quá yếu, kém xa so với Thanh Trúc tiền bối năm đó, vả lại thời gian cấp bách, bây giờ dù cho đối diện thật sự có giấu bảo vật gì thì cũng không thể tới.
Nghĩ tới đây, Tần Tang dứt khoát từ bỏ, thu hồi linh thạch lại rồi lách mình lao ra ngoài cổ điện.
Bên bờ hồ, Vân Du Tử vẫn đứng chờ tại chỗ, thấy Tần Tang bình yên vô sự trở về mới buông lỏng thần sắc, lách mình chào đón, hai người nói được hai câu rồi sóng vai bay về phía tụ Thần Điện.
. . .
-Nơi này cây cỏ tươi tốt quá mức như vậy khẳng định là có nguyên nhân!
Tần Tang đứng trên đỉnh một ngọn núi, chỉ vào một con sông ở đáy vực phía trước khẳng định nói.
Con sông này rất rộng rãi, cũng đều bị cỏ hoang và cổ thụ bao trùm giống như những địa phương khác.
Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện cổ thụ ở nơi này quá cao to, toàn bộ Lâm Hải sắp cao ngang bằng với hai bên dãy núi, có những cây quá lâu năm thậm chí còn vượt qua cả ngọn núi cao nhất, tán cây to lớn giống như từng tòa núi nhỏ.
Ngay cả những cây cỏ hoang kia cũng vô cùng tráng kiện, thậm chí có thể gọi chúng là những cây nhỏ, hoa dại có cây còn to bằng chậu rửa mặt.
Tử Vi Cung từ khi tồn thế đến nay rất ít người lui tới nên những địa phương khác cỏ cây cũng vô cùng tươi tốt, nhưng hiếm có nơi nào có nhiều cây cổ thụ cao lớn giống nơi này.
Vân Du Tử rất tán thành, gật đầu:
-Không sai, nơi đây sinh cơ quá thịnh, rất có thể là do công lao của Tam Quang Ngọc Dịch! Tam Quang Ngọc Dịch là thiên địa chi tinh, sinh cơ dồi dào đến cực hạn cho nên mới được xưng là thánh dược chữa thương. Tụ Thần Điện rơi xuống đây, dù Tam Quang Ngọc Dịch đã được phong tồn rất tốt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy thì những sinh linh ở mấy chục dặm quanh đây khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
-Dịch Thiên Niết từng nói Tụ Thần Điện giấu ở trong hư không. Trước kia cũng có không ít cao thủ phát hiện cỏ cây ở đây quá dị thường,nhưng mặc dù đã đào lật cả đáy sông lên trời vẫn không thể tìm tới được đầu nguồn.
Tần Tang ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung.
Trong Tử Vi Cung không phân ngày đêm, biển mây liên miên, không nhìn thấy mặt trời, nhưng ánh sáng ở trên không trung vẫn phi thường chói mắt như cũ.
Tần Tang híp mắt, nhìn chăm chú vào biên giới của biển mây.
Nơi đó mây khói lơ lửng tạo nên từng đợt gợn sóng, cũng tồn tại dòng nghịch lưu giống như những mảnh vỡ ở bên ngoài lục địa.
Nhưng dòng nghịch lưu trong biển mây lại đáng sợ hơn, uy lực không hề kém với cương phong trên chín tầng trời, ngay cả Nguyên Anh cũng không dám xâm nhập.
May mắn, tụ Thần Điện nằm ở tầng dưới chót nhất của dòng nghịch lưu nên với thực lực của bọn hắn cũng có thể ngăn cản được. Chỉ có điều nếu muốn ở trong loại địa phương kia phá giải tàn trận thì độ khó rất lớn, việc này chỉ có thể trông chờ vào Vân Du Tử.
-Thì ra là ở đây, khó trách. . .
Vân Du Tử vừa nhìn qua liền có lòng tin mười phần bay về phía trời cao, đồng thời ra hiệu cho Tần Tang đuổi theo.
-Tụ Thần Điện chỉ là tàn trận, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẽ nứt, nhưng độ khó phá trận lại không cao. Tần lão đệ, phiền ngươi nghe theo chỉ dẫn của ta cầm kiếm đi trước mở đường.
Tần Tang gật gật đầu, giải phong ấn thi đan rồi hóa thành một đạo kiếm quang phi thân về phía trước.
Bay lên không trung thì tầm mắt cũng mở rộng hơn nhiều, ở xa xa tòa đỉnh cao nhất và cũng dễ thấy nhất đang cắm vào biển mây, trên núi mơ hồ còn có thể nhìn thấy kỳ quang lấp lóe, giống như từng điểm sáng lấm tấm.
Không biết là do có người xâm nhập hay là do nó vốn dĩ đã như vậy.
Trong tầm mắt cũng có mấy đạo cột sáng ngất trời, Tần Tang vừa bay lên cũng vừa lúc bắt gặp một đạo quang trụ bị dập tắt, trong lòng biết cấm chế nơi đó có khả năng đã bị người phá giải.
-Tần lão đệ, phía bên phải mười trượng, dùng kiếm đâm vào vị trí Tây Cung!
Nhận được chỉ dẫn của Vân Du Tử, Tần Tang ngay lập tức làm theo.
Nghe ngữ khí của Vân Du Tử thì có lẽ tàn trận của Tụ Thần Điện dường như rất hợp với tinh tú, nhưng trong mắt của Tần Tang thì đều là một mảnh hỗn độn.
Nếu như dựa theo ký ức của Dịch Thiên Niết thì chỉ có thể dùng phương pháp ngu dốt là lấy man lực xâm nhập tàn trận, sau đó tùy thời tìm kiếm sơ hở của tàn trận, nhưng nếu như làm vậy sẽ có rất nhiều biến số.
Còn Vân Du Tử đã định liệu trước nên cho ra chỉ dẫn rất chuẩn xác.
-Hưu!
Thân ảnh Tần Tang phóng ra mười trượng, huy kiếm đâm về phía không trung.
Dù đã nhìn rõ là trong hư không cũng không tồn tại cái gì, nhưng trong nháy mắt khi Ô Mộc kiếm đâm lên liền xuất hiện một khe hở chói lóa, lóe lên một cái rồi biến mất.
Sau một khắc, cả người và kiếm đều biến mất không còn tăm hơi.
Tử Vi Cung cũng biến mất trong tầm mắt.
Chung quanh là bóng tối vô tận, ở trong đó mơ hồ có thể nhìn thấy nơi xa có mấy tia sáng, nhưng đều rất ảm đạm, trên dưới trái phải đều không có nơi tựa vào, thân ở giữa không khỏi có mấy phần cảm giác khủng hoảng, nhịn không được muốn tới gần những điểm sáng kia.