Chương 882: Tiên Đài
Chương 882: Tiên Đài
Tần Tang thôi động kiếm khí để bảo vệ hai người bọn họ, xung quanh mờ mịt.
Trong lòng hắn hiểu rõ bản thân đã rơi vào trong trận, cũng rõ ràng nơi này có rất nhiều sơ hở, nhưng muốn hắn trong nháy mắt đã tìm được cách phá trận thì hắn không thể làm được.
Vân Du Tử bấm ngón tay tính toán, ánh mắt như chim ưng nhìn chăm chú vào những điểm sáng đang tụ tập ở nơi xa.
Hắn chỉ vào điểm sáng, trầm giọng nói:
-Nơi đó chính là vị trí của Khuê túc, vừa lúc nó cũng chính là trận nhãn, nó lưu lạc đến bây giờ đã tàn tạ không chịu nổi, càng dễ phá trận, mau đi qua đi.
Di chuyển mấy lần đã đến nơi Vân Du Tử chỉ.
Kiếm khí chém vỡ một điểm sáng.
Vô số vụn ánh sáng rơi xuống rọi sáng ra trong bóng tối một vết nứt.
-Đi vào!
Vân Du Tử khẽ quát một tiếng, Tần Tang lập tức ngự kiếm bao lấy hai người bọn họ xông vào trong khe hở.
Sau một khắc liền có một cỗ lực lượng kinh khủng đè ép lên người, nhưng không chờ bọn họ chống cự đã nhanh chóng biến mất, quang minh xua tan đi hắc ám, trước mắt chợt hiện ra một vùng phế tích.
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng cái cảm giác suýt nữa bị đè ép thành thịt nát vẫn quá rõ ràng và phi thường đáng sợ, khiến cho Tần Tang chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Hiện lên trong tầm mắt cũng là khung cảnh của một tòa cung điện phế tích đã bị đổ sụp hơn phân nửa.
Trước kia chắc chắn nơi này không chỉ có một tòa cung điện, đây nhất định là một nơi Tiên cung khí thế rộng rãi, nhưng bây giờ chỉ còn tìm được một mảnh đổ nát như vậy, những bộ phận khác cũng không biết đã rơi ở nơi nào.
Trước cung điện, có một địa phương lớn vẫn còn đình đài còn sót lại.
Nhưng ao nước đã khô cạn, con đường hoang phế, ở giữa khe hở của phiến đá trên mặt đất có một bụi cỏ hoang khỏe mạnh trưởng thành, còn to lớn hơn những cây ở dưới lòng sông.
Gần Cổ điện còn sót lại mấy mảnh tường vụn ngoan cường đứng ở đó, còn xung quanh thì đều là quang cảnh đá vụn ngói bể, cây cối khô héo.
Dù vậy nhưng từ tường đổ vẫn có thể nhìn ra mấy phần khí phách ngày xưa.
Trong phế tích, ngay phía trước có một bức tường đổ, một góc của tường treo một tấm biển nát, lung lay sắp đổ.
Tấm biển đã đánh mất hào quang trở thành một tấm gỗ mục đen nhánh, chữ viết ở phía trên chữ viết chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt, chính là cái chữ bị Vân Du Tử nhận ra, chữ 'Tụ'.
Địa phương này cũng không lớn, chỉ cần dùng thần thức quét qua liền có thể nhìn không sót một cái gì.
Đúng là một vùng phế tích, bao gồm cả Tụ Thần Điện cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Hắn phát hiện người nơi này đã lãng phí tinh lực cùng thời gian phá trận, đã tìm kiếm qua không dưới một lần, còn ôm hi vọng rất lớn, nhưng bảo bối gì cũng không tìm được đành tức hổn hển rời đi.
-Đúng là một bộ phận của Tụ Thần Điện, vả lại chính là chính điện dùng để cất giữ Tụ Thần Bát!
Vân Du Tử trầm giọng nói,
- phần lớn tụ Thần Điện lúc bị sụp đổ đều rơi vào trong Huyền Phố Cung, những bảo vật ở bên trong đều bị những Nguyên Anh kia vơ vét không còn gì. Không nghĩ tới, bộ phận trọng yếu nhất lại rơi vào nơi này. Trong điện đúng ra phải có một cái Tiên Đài để đặt Tụ Thần Bát, vốn là có tiên cấm phòng hộ nhưng vì tiên cấm đã bị hủy nên Tiên Đài mới ẩn nấp.
Tần Tang cùng Vân Du Tử liếc nhau, lách mình đi đến bức tường đổ nát bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn phá biển rồi liền vào trong phế tích tìm tòi.
Tần Tang phất tay đánh ra một đạo kình phong, đá vụn bên trong nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra mặt đất đầy phủ đầy vết nứt.
Trong đó có chút vết tích vỡ vụn rõ ràng không phải từ thời thượng cổ lưu lại. Mà là bị người sau này tiến vào tầm bảo phá hư, nhưng cuối cùng bọn hắn đều không thu hoạch được gì.
Căn cứ vào nội dung bên trong cổ giản của Dịch Thiên Niết thì cần ở trong đại điện dùng một loại niệm quyết đặc thù phối hợp bộ pháp, mới có thể kích hoạt được cấm chế ẩn tàng của đại điện, nhìn thấy chân dung của bảo vật.
Tìm được chính xác vị trí trung tâm của Tụ Thần Điện.
Nơi đó gạch đã vỡ vụn còn có vài chục đạo vết kiếm, hỗn loạn tưng bừng, mặt đất ở dưới đều bị người lật ra, nhưng nhìn mặt ngoài thì hết thảy đều bình thường.
Cũng may hình dáng của Tụ Thần Điện vẫn còn, Tần Tang đứng ở vị trí trung tâm, hai chân chắp lại, tay bấm ấn quyết.
Hiện giờ trong lòng của hắn cũng có chút khẩn trương, không biết những ghi chép trong cổ giản có đáng tin cậy hay không. Mà Vân Du Tử chỉ biết nơi này là chính điện của Tụ Thần Điện, Tụ Thần Bát quả thật cũng được giấu tại nơi đây, nhưng không xác định biện pháp này có đúng hay không.
Từ những dị tượng cỏ cây ở xung quanh cho thấy, khả năng rất lớn là nơi này có giấu Tam Quang Ngọc Dịch.
Nếu như mở không ra tay không mà về, cũng khiến người ta quá thương tâm.
-Ầm!
Một đạo ấn quyết hoàn thành, Tần Tang đánh thẳng vào dưới chân.
Không vào trong đất, không có biến hóa chút nào.
Tần Tang nhìn chằm chằm hai tay, chuyên tâm trì chú, không nhìn dưới chân, mấy chục đạo ấn quyết phức tạp chỉ niệm một lần là xong, sau đó Tần Tang bỗng nhiên nhấc chân bước ra một bước.
Động tác mau lẹ, trong nháy mắt thay đổi phương vị, trên mặt đất vẫn không có dị tượng gì xảy ra.
Sau đó, Tần Tang đạp vào Thiên Cương, xoay tròn quanh trung tâm của Tụ Thần Điện, thân ảnh liên tiếp thay đổi, tựa như một con bướm bay trên đóa hoa, vô cùng linh hoạt.
Đồng thời cũng đánh vô số ấn quyết xuống dưới chân, khiến người ta hoa mắt.
Trong nháy mắt, bí pháp nhìn thấy là đã sắp hoàn thành nhưng mọi thứ vẫn y nguyên.
Vân Du Tử cũng không nhịn được trên mặt lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt, Tam Quang Ngọc Dịch có liên quan đến tính mạng của hắn,dù có dốc hết tâm cảnh của hắn thì cũng phải bảo trì tuyệt đối lạnh nhạt.