Chương 916: Tên Ẻo Lả
Chương 916: Tên Ẻo Lả
Tần Tang đứng trên đỉnh núi, nhìn Phi Thiên Dạ Xoa dễ dàng giết, xách xác hắc điêu đến, đứng hộ pháp bên ngoài sơn động, rồi hắn đi vào hang.
Linh mạch của Ngọn núi này cũng tạm được, đủ dùng để Kết Đan.
Mọi chuyện đã hoàn thành, lần này, Tần Tang dự định chờ cho đến khi Kết Đan thành công mới xuất quan.
Hắc điêu chết im hơi lặng tiếng, động phủ đã đổi chủ.
Phi Thiên Dạ Xoa như môn thần, giữ ở ngoài cửa.
Trong động phủ, Tần Tang ngồi khoanh chân tĩnh tọa.
Dùng linh đan để tăng tĩnh tu, thần trí của hắn đã khôi phục hơn phân nửa, chẳng qua Tần Tang đợi không kịp, chủ động tỉnh lại trong nhập định, lật bàn tay, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc hộp ngọc.
Trong hộp ngọc chứa một viên tử sắc linh quả, mùi hương nồng đậm, đây chính là quả Giáng Vân Tử!
Mở hộp ngọc ra, Tần Tang dùng ngón tay vuốt ve quả Giáng Vân Tử, vẻ mặt biến hóa khôn lương, mang theo vài phần xúc động.
Nắm đó vì đạt Trúc Cơ mà không tiếc trả đại giới, trải qua nhiều khó khăn trắc trở. Cuối cùng có thể đền bù.
Cầm được quả này trên tay, không thể bỏ qua công lao của Vân Du Tử, không biết hắn có thể vượt qua kiếp nạn hay không, bây giờ như thế nào?
Tần Tang không suy nghĩ nữa, ngẩng đầu ăn hết quả Giáng Vân Tử, sau đó dẫn động kiếm Ô Mộc, hấp thu thiên địa linh khí, bao quanh quả Giáng Vân Tử, tiến hành luyện hóa.
Vỏ của quả Giáng Vân Tử cực kỳ cứng.
Cộng thêm linh lực của Tần Tang bị cấm, chỉ có thể mượn nhờ sát phù, tốc độ luyện hóa linh quả tốc độ chậm hơn.
Mất trọn nửa ngày, Tần Tang mới đem quả Giáng Vân Tử luyện hóa, linh quả hóa thành dòng dược lực vô cùng tinh thuần, dung nhập vào thể nội của Tần Tang.
Tần Tang dùng các loại đan dược như huyền văn hợp vận đan, thương thế đã được chữa khỏi chín phần, thiếu chút nữa là khỏi hẳn, nhưng hết lần này đến lần khác như hầm chông, nghĩ mọi cách đều không được.
Bây giờ có dược lực của quả Giáng Vân Tử tẩm bổ, căn cơ cuối cùng hoàn toàn khôi phục!
Ăn quả Giáng Vân Tử vào, cơ cơ tổn thương khỏi hẳn, lông mày Tần Tang nhíu lại.
Trong động phủ u ám, Tần Tang cúi đầu nhìn khí hải, không nói gì.
Căn cơ đã khôi phục, nhưng khí hải và kinh mạch bị Cấm Phù giam cầm, linh lực không ra được cũng không vào được, không thể thông qua vận công để đắp một ít linh lực bù vào khuyết tổn kia.
Phục dụng linh đan hoặc hấp thu linh thạch, không cách nào phá được phong tỏa của Cấm Phù, bị ngăn cản ởn bên ngoài khí hải.
Tương đương với mở rộng dung lượng bình, nhưng nắp bình bị hàn chết.
Nếu như trước kết đan, chờ linh lực rót vào người, Kim Đa thành hình, sau khi xông phá Cấm Phù lại bù linh lực khuyết tổn, có thể ảnh hưởng đên Kim Đan hay không?
Chuyện này phải đúng thứ tự trước sau, chỉ sợ không được qua loa.
Hơn nửa linh lực rót vào người phải chăng nhất định có thể xông phá Cấm Phù, trong lòng Tần Tang không nắm chắc.
Tần Tang trải qua thử nghiệm không có kết quả, mở Thiên Quân Giới, lấy bình ngọc chứa Tam Quang Ngọc Dịch ra.
Nếu như trước đó Vân Tử Du khuyết đại Tam Quang Ngọc Dịch không phải là thứ mà những đan dược khác có thể so sánh, tụ thần bát thải thiên địa chi tinh, hóa sinh ngọc dịch, thấm vào căn nguyên, từ trong ra ngoài.
Nó cung cấp sức sốc dồi dào vô tận, liên quan đến phương diện căn nguyên, nó có thể lách qua phong tỏa của Cấm Phù.
Tam Quang Ngọc Dịch cực kỳ trân quý, trước khi tìm thấy Tụ Thần Bát, thì không có cách phục chế. Trong tay Tần Tang chỉ có gần nữa bình, muốn giữ lại một ít chi Cửu Huyễn Thiên Lan, còn dư thì dùng tiết kiệm được giọt nào thì hay giọt ấy.
Loại thần dược này, giữ đến thời điểm cứu mạng thì lấy ra dùng.
Hiện tại Kết Đan nằm trước mắt, không kém với sống chết là bao, không công được cảnh này sẽ không có tương lai, dù có tiếc cũng phải thử.
‘Phịch!’
Nắp bình mở ra.
Tần Tang chưa bao giờ cần thận như vậy, từ từ nghiêng bình ngọc đổ ra một giọt.
Chất lỏng màu xanh lục tản ra sức sống dồi dào. Tần Tang ngửi ngửi, cả người thư thái.
Lúc này, ở động phủ hẻo lánh, có vài bụi cỏ xanh sinh trưởng giữa khe đá, trong đó một bụi đã úa tán, nhưng nhanh chóng duỗi thẳng, nghiêng về phía động phủ, dừng như thèm khát.
Những ngọn cỏ khác càng thêm tươi xanh, bừng bừng sức sống.
Lần nữa cảm nhận được khí tức của Tam Quang Ngọc Dịch, Tần Tang vẫn sinh ra chút sợ hãi và ngạc nhiên, cuối cùng dùng thần thức bọc lấy Tam Quang Ngọc Dịch, đưa vào trong miệng.
‘Uỳnh!’
Ngọc dịch nhập thể, sức sống hừng hừng nháy mắt nổ tung.
“A…”
Tần Tang bật tiếng rên rit, thậm chí chân tay còn quơ quào loạn xạ, hắn cảm thấy mỗi một tế bào trên than thể đề đang nhày tưng tưng, khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Cảm giác thoải mái mà trước nay chưa từng có truyền khắp toàn thân.
Cảm giác này tới quá nhanh, quá mãnh liệt, khiến người không có chút phòng bị trầm mệ trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
Tần Tang ổn định lại tâm thần, lập tức quan sát khí hải, ngạc nhiên phát hiện, sau khi Tam Quang Ngọc Dịch nhập thể, linh lực trong khí hải tăng lên đôi chút, đền bù hao tổn.
Khí hải chân chính viên mãn!
Có điều, hiệu quả của Tam Quang Ngọc Dịch vẫn chưa kết thúc, sức sống màu bạc vẫn du đãng ở thể nội Tần Tang.
lạ.Lúc này, đột nhiên Tần Tang cảm giác được vai trái truyền đến cơn ngứa ngáy.
Tần Tang cảm nhận được khác lạ ở vai trái, vội vàng rút tâm thần từ thể nội ra, dùng tay xóc vái áo trái lên, thấy trên vai nhẵn nhụi, miệng vết thương đã khép kín, ánh sáng lúc trong veo lấp lóe.
Loại sáng xanh này, đại biểu cho sức mạnh của Tam Quang Ngọc Dịch!
Thấy thế trong lòng Tần Tang hơi động, vội vàng thôi động thân xác tái sinh chi thuật, miệng vết thương không trở ngại mà biến mất, bắt đầu có thịt non nhúc nhích.
Cùng lúc đó, sức mạnh của ngọc dịch mà hắn tích góp cuối cùng cũng có đất dụng võ, ùa về phái cánh tay trái, cánh tay cụt tái sinh rất nhanh.