Chương 931: Dực Hủy Trại
Chương 931: Dực Hủy Trại
Thứ hai, Dực Hủy Trại không phải năm nào cũng đều tìm Thánh Nữ từ cùng một trại, mỗi trại cứ cách một năm mới đến phiên thượng cống một “Thánh Nữ”, còn trong phạm vi chịu đựng, cứ như vậy liền ngầm thừa nhận quy củ tàn khốc này.
Năm nay vừa khéo đến lượt Thiên Hộ Trại thượng cống “Thánh Nữ”, Câm Cô lại vừa mới trưởng thành.
Thánh Nữ mà Dực Hủy Trại lựa chọn cũng có yêu cầu về dung mạo, nếu như không phải Tần Tang chữa khỏi vết bớt trên mặt Câm Cô thì nàng quả thật có thể tránh thoát một kiếp này.
-Tại Thiên Hộ Trại, “Thánh Nữ” được chọn bằng cách nào?
Ngữ khí Tần Tang băng lãnh, hỏi.
Lão nhân cười thảm một tiếng:
-Tất cả mọi người đều ước gì có thể tiễn “tai tinh” Câm Cô đi cho khuất mắt, có người thậm chí muốn bức tử Câm Cô từ sớm, còn cần chọn sao?
-Đều đáng chết!
Tần Tang hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Thiên Hộ Trại ngoài cửa sổ.
Trong mắt hắn lấp lóe hàn quang, nhưng không hề động thủ, như vậy thì quá mức bao đồng.
Câm Cô tuổi còn nhỏ đã không hạnh phúc, có thể sống sót đến giờ quả thực từng nhận được sự giúp đỡ của đồng tộc.
Để chính nàng lực chọn thôi!
-Câm Cô, ngươi gặp nhiều gian khổ như vậy, rốt cuộc khổ tận cam lai, nhận được sự chiếu cố của Vu Thần, gặp được sứ giả của Vu Thần là việc ngươi nên nhận được. Đi theo hắn, sau này tuyệt đối đừng quay lại.
Lão nhân nhìn vị trí bên cửa sổ đã trống không, tầm mắt trống rỗng, hướng về phía chiều tà thê lương thì thào.
…
Dực Hủy Trại.
Đây là một tòa đại trại lớn nhất vùng, thực lực cũng là mạnh nhất, đồng thời cũng là nơi duy nhất có tu tiên giả tồn tại, là bá chủ không cần nghi ngờ, trong tay nắm quyền sinh sát.
Thậm chí, Dực Hủy Trại còn có một lão Tế Tự tu vi Trúc Cơ kỳ, đại vị tại cả Hùng Sơn địa vực cũng không thể khinh thường.
Dực Hủy Trại ở dưới chân một ngọn núi hùng vĩ, trên núi là rừng cây xanh mướt, dưới chân núi thì có một cái hồ lớn, nối với nhánh sông lớn nhất của Thanh Y Giang.
Mặt hồ như gương, trong suốt dị thường, giống như đôi mắt của đại địa.
Dực Hủy Trại được xây dựng xung quanh bờ nam của hồ lớn, từng tòa lầu gỗ, lầu trúc san sát đủ loại kiểu dáng, nối thành một mảnh, so với nhà sàn của Thiên Hộ Trại thì xa hoa hơn nhiều. Người dân trong trại đầy đủ sung túc, có tu tiên giả che chở, có thể nói là người bề trên của phàm nhân.
Buổi tối.
Trong trại được đèn đuốc thắp sáng, có rất nhiều người chơi đùa bên hồ, hoặc là xuống hồ nghịch nước, người lớn trẻ con đủ cả.
Ai cũng chưa phát hiện ra, tại vị trí trung tâm mặt hồ, vô thanh vô tức xuất hiện một thân ảnh.
Cao thủ mạnh nhất Dực Hủy Trại chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi, dù Tần Tang nghênh ngang đi vào cũng chẳng sao, tiện tay là có thể giết tu tiên giả của Dực Hủy Trại đến mức không còn một mảnh.
Nhưng hắn không làm như thế.
Có câu, đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, muốn cứu người thì trước tiên phải nâng đỡ chí hướng của người.
Lơ lửng ở giữa hồ, Tần Tang không kiêng nể gì mà mở thần thức.
Sau một khắc, ánh mắt Tần Tang sáng lên, cuối cùng cũng tìm được Câm Cô.
Nàng cũng những “Thánh Nữ” khác đều bị giam trong một tòa lầu gỗ tại bờ nam hồ, xem ra chưa phải chịu khổ gì. Trong lầu gỗ được ngăn thành rất nhiều gian phòng, mỗi một “Thánh Nữ” đều có một gian phòng cho riêng mình.
Trong phòng còn có hai người phụ nữ cường tráng, chắc là người trông coi.
Tại cửa ra vào của lầu gỗ còn có một đội hộ vệ võ nghệ cao cường trông coi, các nàng căn bản không có cơ hội chạy trốn.
Những gian phòng mà Thánh Nữ ở xa hoa dị thường, còn đốt cả huân hương, loại huân hương này tỏa ra một mùi thơm rất kỳ lạ.
Lúc này, Câm Cô đang ngồi bên giường, xuất thần nhìn Thanh Phù Tiền trong tay, ánh mắt của hai người phụ nữ cường tráng như lang như hổ, nhìn chằm chằm vào Câm Cô, giống như sợ nàng chạy trốn.
Điều này khiến Tần Tang hơi cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng Câm Cô đã làm mất Thanh Phù Tiền rồi, hoặc là đã bị Tế Tự của Dực Hủy Trại cướp đi. Nếu vẫn luôn ở trong tay nàng, vậy tại sao lại không bóp nát đồng tiền để cầu cứu?
Thấy Câm Cô không phải chịu khổ, Tần Tang liền không còn sốt ruột nữa. Hắn không phát hiện ra tu tiên giả ở trong trại, dưới đáy hồ cũng không có gì dị thường.
Ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh núi, thân ảnh Tần Tang hư không tiêu thất.
Sau khi liên tiếp vượt qua vài đỉnh núi, sâu trong dãy núi vậy mà lại có Càn Khôn khác.
Núi non xanh biếc, có một thác nước từ trên vách núi chảy xuống, phía dưới là một chiếc hồ nhỏ, chung quanh hồ nhỏ được xây mấy tòa lầu trúc thanh nhã đến cực điểm.
Linh khí ở nơi này có chút nồng đậm, không hề kém hơn động phủ của Ô Dực Điêu, là phúc địa mà bao tu tiên gia tha thiết mơ ước.
Khó trách dưới kia không có Tế Tự, hóa ra là tập trung ở nơi này.
-Thật đúng là biết hưởng thụ!
Tần Tang lạnh lùng nhìn thoáng qua lầu trúc, dễ dàng thăm dò được nội tình của mấy gã Tế Tự thuộc Dực Hủy Trại ở bên trong lầu trúc, mà bọn gã thì hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài.
Bên trong một tòa lầu trúc, hai người trẻ tuổi đang buồn bực, ngán ngẩm uống rượu, trên mặt bọn họ xăm đầy hoa văn kỳ quái, đủ mọi màu sắc, đại biểu cho đị vị tôn sùng của Tế Tự.
Trong đó, một người có dáng dấp lém lỉnh, uống từng ngụm rượu lớn, thở dài than vãn:
-Ai, mỗi lần đến Vu Thần Tiết, lão tổ tông đều không cho chúng ta ra ngoài, sợ chúng ta tổn hại Thánh Nữ. Đây đều là mấy thiếu nữ mang linh khí được tuyển chọn từ các trại, tươi non ngon miệng, lại được kỳ hương xông, linh vật nuôi nấng, là thuần khiết nhất. Chúng ta không thể hưởng thụ mà lại phải dâng lên miệng rắn, thật sự là phung phí của trời!