Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 932 - Chương 932: Dũng Khí

Chương 932: Dũng Khí Chương 932: Dũng Khí

Một người khác lại có vẻ ổn trọng hơn:

-Ăn nói cho cẩn thận! Lão tổ tông mà nghe được nhất định sẽ trách phạt ngươi thật nặng. Chúng ta là sứ giả của Vu Thần, có dạng thiếu nữ nào mà không chiếm được? Trùng cổ mới là gốc rễ sinh tồn của chúng ta. Lấy âm khí của những thiếu nữ thuần khiết nhất luyện chế thành Hoa Hồng Đan, nuôi nấng Dực Hủy liền có thể giúp trùng cổ đề thăng. Là việc hưởng lạc của ngươi quan trọng, hay là trùng cổ bản mệnh của chúng ta quan trọng?

-Được rồi được rồi…

Thiếu niên láu lỉnh không kiên nhẫn xua tay:

-Coi ta thành đồ ngốc, cái gì cũng không hiểu chắc? Tu luyện khổ cực như vậy, Trúc Cơ cũng chỉ là hy vọng xa vời, nhưng vẫn luôn bị trói buộc ở nơi này, không có cách nào hưởng lạc. Ngẫm lại liền thấy phiền lòng, còn không bằng làm trại chủ, tiêu diêu tự tại!

Thiếu niên láu lỉnh uống một ngụm rượu, thở dài:

-Đáng tiếc là chủ dược của Hoa Hồng Đan lại là Hồng Diệp Thảo, hàng năm chỉ có thể hái được vài cây thế đó, không luyện chế được mấy viên. Bằng không thì, cướp toàn bộ thiếu nữ trong trại đến, cho tiểu bảo bối của chúng ta ăn hết, nói không chừng có thể trực tiếp thăng lên đệ nhị biến, chúng ta còn cần vất vả như vậy hay sao?

Nói xong, thiếu niên láu lỉnh mở bàn tay, trong lòng bàn tay vậy mà lại có một con dị xà mọc ra hai cánh.

Toàn thân dị xà trắng như tuyết, cơ thể tinh tế, độ lớn không khác biệt lắm so với ngón tay của thiếu niên láu lỉnh, lưỡi và mắt rắn có màu đỏ tươi, phi thường yêu dị.

Đây là một loại linh trùng tên là Dực Hủy, cũng là trùng cổ bản mệnh của Tế Tự Dực Hủy Trại.

Thiếu niên láu lỉnh nhỏ một giọt linh tửu vào lòng bàn tay, Dực Hủy phi thường ngoan ngoãn liếm láp linh tửu.

Một người khác lắc đầu bật cười nói:

-Trùng cổ bản mệnh lột xác thì có ích gì? Tu vi của bản thân ngươi không đề thăng được, không sợ trùng cổ bản mệnh phản phệ?



Khi nghe thấy cái tên Dực Hủy Trại, Tần Tang liền đoán được vài phần, trùng cổ bản mệnh của Tế Tự Dực Hủy Trại đại khái chính là nó.

Dực Hủy thích ăn âm khí, giỏi ẩn nấp, trong cơ thể sinh ra một loại âm độc, độc tính vô cùng mạnh, toàn thân người trúng độc kết băng, linh lực trong cơ thể trì trệ, thực lực đại tổn.

Nuôi dưỡng loại linh trùng này có thể dùng để tập kích hạ độc, hiệu quả không tồi.

Dực Hủy không được ghi tên trên Kỳ Trùng Bảng bởi vì nó chỉ có tiềm lực ba lần lột xác, nhưng trên Vu Trùng Bảng thì có thể xếp ở vị trí số bốn trăm bảy mươi ba, còn cao hơn cả Quỷ Đầu Phong.

Cái kiểu các đời Tế Tự đều lựa chọn cùng một loại trùng cổ bản mệnh giống như Dực Hủy Trại, khẳng định có phương pháp bồi dưỡng độc đáo, Hoa Hồng Đan trong miệng hai kẻ này hiển nhiên chính là.



Trong gian phòng đốt nến đỏ.

Câm Cô nhìn chằm chằm vào Thanh Phù Tiền, ánh mắt thật lâu cũng không chớp một cái, không biết đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên, hai người phụ nữ cường tráng đứng ở cửa ra vào đồng thời ngã xuống đất, ngất xỉu.

Câm Cô sững sờ, vội vàng đứng lên, phát hiện bên giường chẳng biết xuất hiện một người từ bao giờ, giật nảy mình.

-Đại ca cụt tay, vết thương của ngươi đã lành…

Câm Cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Tần Tang.

Từ cái liếc mắt ấy trở đi, trong nháy mắt liền nở một nụ cười động lòng người.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Câm Cô tối sầm lại, trên mặt lộ ra vẻ vội vàng:

-Đại ca cụt tay, ngươi mau đi đi, đừng lo cho ta! Bên trong Dực Hủy Trại cũng có sứ giả Vu Thần…

- Nha đầu ngốc, ngươi sợ ta không đánh lại Tế Tự của Dực Hủy Trại, liên lụy tới ta, cho nên mới không cầu cứu ta đúng không?

Tần Tang than nhẹ một tiếng:

-Ngươi đã quên, ta từng nói cho ngươi, ta rất lợi hại.

Câm Cô vẫn rất bất an:

-Thế nhưng Dực Hủy Trại có rất nhiều sứ giả Vu Thần…

-Nhiều hơn nữa thì thế nào? Đều là phế vật! Bọn họ hại ngươi, ngươi có dám một kiếm chém giết bọn họ hay không?

Tần Tang cầm Hàn Kim Kiếm, đưa đến trước mặt Câm Cô.

Tần Tang đưa ra Hàn Kim Kiếm, nói cho Câm Cô từ đấu chí cuối mục đích Dực Hủy Trại chọn lựa Thánh Nữ, sau đó nhìn thẳng vào mắt Câm Cô, chờ nàng đưa ra lựa chọn.

Luyện võ tu tiên không phải là mời khách ăn cơm.

Tần Tang báo đáp ân cứu mạng của Câm Cô, cũng chỉ có thể cho nàng sức mạnh, để nàng có năng lực khống chế vận mệnh bản thân, không có khả năng luôn luôn đi theo bảo vệ.

Con đường tương lai của chính hắn còn chưa biết ra sao, còn có rất nhiều chuyện cấp bách cần phải làm, rời khỏi rồi phỏng chừng không trở về được.

Đối mặt với cừu nhân muốn luyện các nàng thành đan dược, ngay cả dũng khí xách đao báo thù mà Câm Cô cũng không có, thì sau này dù có được sức mạnh rồi cũng chỉ là lão hổ không có răng, sẽ chỉ rước lấy tai họa.

Trời cứu không bằng tự mình cứu mình.

Nếu như Câm Cô không dám nhận kiếm. Tần Tang sẽ cân nhắc đến việc tìm một địa phương an ổn, để Câm Cô có thể một đời vinh hoa phú quý, không bị lôi kéo vào bão táp lừa gạt trong giang hồ.

Có lẽ, đối với nàng cũng là chuyện tốt.

Lấy người luyện dược, nuôi dưỡng trùng cổ.

Sự tàn khốc của Tu Tiên Giới bị Tần Tang cưỡng ép xé mở, lộ ra một góc núi băng trước mặt Câm Cô.

Trên thế gian này, cho dù Vu Thần thật sự tồn tại thì cũng chẳng có cái gọi là sứ giả Vu Thần, chẳng qua là một đám tu tiên giả nắm lực lượng cường đại trong tay, mượn danh tiếng Vu Thần để nô dịch sự thật.

Câm Cô sợ ngây người.

Hiểu biết suốt mười mấy năm đã trở nên thâm căn cố đế lại bị Tần Tang phá vỡ, nhìn thấy chân tướng đẫm máu.

Ánh nến chập chờn, hương thơm khắp phòng.

Trong phòng có chậu than, mang lại cảm giác ấm áp nhàn nhạt, thế mà Câm Cô lại run lẩy bẩy.
Bình Luận (0)
Comment