Chương 933: Trăng Sáng
Chương 933: Trăng Sáng
Trên mặt nàng đã mất đi huyết sắc, cắn chặt môi, khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Tang thì hình như hiểu được ý hắn, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí vươn tay, duỗi về phía Hàn Kim Kiếm.
Tay nàng run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Tần Tang mỉm cười, nói:
-Chúng ta chỉ là một đám người có thiên phú tu tiên, ở bên ngoài được gọi là tu tiên giả, không có quan hệ gì với Vu Thần, cũng không phải là sứ giả của thần, chỉ là những phàm nhân nắm giữ được lực lượng cường đại, kẻ đáng chết thì sẽ chết. Như vậy, ngươi vẫn sẽ cảm thấy kính sợ sao? Huống chi, chỉ cần có linh căn là có thể tu tiên, có thể trở thành tu tiên giả.
-Ta ư?
Câm Cô mở to mắt, khó có thể tin tưởng.
Tần Tang gật gật đầu, vừa rồi hắn phát hiện Câm Cô cũng có linh căn, đáng tiếc lại là tứ linh căn, mạnh hơn hắn một chút nhưng cũng chỉ có hạn, đều là ngụy linh căn.
Trừ khi có đại cơ duyên, nếu không tiền đồ đã định vô vọng.
Có điều, đã có linh căn, Câm Cô liền có tư cách tiến vào Tu Tiên Giới, tương lai sẽ có được một mảnh trời mới.
Nàng có dũng khí nhận phi kiếm, chứng tỏ dưới vỏ bọc yếu đuối bên ngoài là một trái tim cứng cỏi, nếu không thì cũng sẽ không trải qua cực khổ mà vẫn luôn hướng tới sự tốt đẹp.
Tần Tang quyết định dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm, truyền cho nàng một môn công pháp, giúp nàng cải biến vận mệnh.
Tứ linh căn Kim Mộc Thủy Hỏa, ngoại trừ hành Thổ ra thì công pháp của bốn hành còn lại đều có thể tu luyện.
Tần Tang đã xem hết những cất giấu của Bảo Tháp Phong, không chỉ biết nhiều công pháp cơ bản của Luyện Khí kỳ, mà còn ghi nhớ một vài truyền thừa trực chỉ Nguyên Anh đại đạo bao gồm cả bộ phận Luyện Khí kỳ, có thể để một mạch cùng truyền thừa đi xuống.
Tần Tang lựa chọn công pháp truyền cho Câm Cô, trầm tư chốc lát liền chợt nhớ đến một môn có khả năng sẽ thích hợp với Câm Cô, là “Đô Thiên Ma Âm” của Địa Khuyết lão nhân.
"Đô Thiên Ma Âm" lấy âm nhập đạo, có chút kỳ lạ.
Tần Tang còn nhớ rõ đủ loại thủ đoạn của Địa Khuyết lão nhân lúc ở di phủ cổ tu, không chỉ có thể huyễn hình ngụy trang mà còn có thể phong ấn linh phù, quỷ dị khó lường.
"Đô Thiên Ma Âm" là một trong những công pháp dự bị của Tần Tang sau khi kết đan xong, mà nay hắn đã có công pháp mà Thanh Trúc tiền bối tự sáng tạo, không cần nữa.
Ưu điểm lớn nhất của Câm Cô là giọng nói, ở một mức độ nào đó mà nói, có thể hi hữu giống như Thiên Linh Căn, Song Linh Căn vậy.
Loại thiên phú này có thể trợ giúp việc tu luyện "Đô Thiên Ma Âm" hay không?
Tần Tang không tu luyện "Đô Thiên Ma Âm", đắn đo khó quyết, nhưng mà đáng giá thử một lần.
Con đường tu tiên chính là phải bắt lấy dù chỉ một phần khả năng.
-Nhắm mắt lại.
Tần Tang duỗi ra một ngón tay điểm lên mi tâm Câm Cô, truyền lại "Đô Thiên Ma Âm" hoàn chỉnh cho nàng.
Để tránh Câm Cô không chịu nổi, nội dung đằng sau Trúc Cơ bị Tần Tang dùng cấm chế phong ấn, chờ tu vi Câm Cô đến một cảnh giới nhất định, thần thức đủ lớn mạnh liền có thể tự động mở ra.
Trong đầu đột nhiên có thêm nhiều thứ, ánh mắt Câm Cô trở nên mê mang, vẻ mặt u mê, dùng rất nhiều thời gian mới hiểu được những thứ này là cái gì, tạm thời chỉ có thể nhớ kỹ toàn bộ.
-Trước tiên ta sẽ chỉ điểm ngươi nên tu hành thế nào, đại thù của ngươi, tự mình tới báo.
Tần Tang nói, sau đó bắt đầu chỉ điểm Câm Cô tu luyện, đồng thời cũng truyền cho nàng “Thanh Tĩnh Kinh”.
Năm đó hắn một mình tìm tòi, thật lâu mới có thể nhập môn, Câm Cô được hắn đích thân chỉ điểm, sẽ tránh được rất nhiều đường quanh co, rất nhanh liền có thể nhập tĩnh.
Sau đó lại sử dụng mấy viên đan dược phụ trợ, không mất bao lâu liền có thể sinh ra khí cảm.
…
Vu Thần Tiết sắp tới.
Tại đêm trước Vu Thần Tiết, Dực Hủy Trại sẽ tổ chức một trành Vu tế long trọng.
Thánh Nữ nâng hoa, đưa vào thần động.
Trên trời giáng mưa lớn, Vu Thần chúc phúc.
Ngoài mặt, đây là một cảnh tượng hài hòa tốt lành, tất cả mọi người đều chờ đợi bản thân có thể nhận được sự chiếu cố của Vu Thần, cầu phúc cho năm tới.
Mấy ngày trước Vu Thần Tiết, các trại Vu tộc chung quanh liền lũ lượt từ Thanh Y Giang chạy tới, tụ tập tại Dực Hủy Trại.
Trên vài ngọn núi ở phía đông Dực Hủy Trại, người đông nghìn nghịt, trong đó nam nữ trẻ tuổi chiếm phần lớn, khắp nơi đều là thiếu nữ mang vòng hoa cùng thanh niên cường tráng.
Hoàng hôn buông xuống, trăng sáng nhô cao.
Trên núi chảy lên lửa trại, nam nam nữ nữ ca hát nhảy múa, ca tụng Vu Thần, một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.
Tại ven hồ cạnh Dực Hủy Trại, có một tế đàn cao vút được xây từ xương thú, gai xương lộ ra ngoài, treo đầu lâu của đủ loại hung thú, cùng với hoa văn vặn vẹo được vẽ từ máu tươi.
Trên tế đàn cắm đầy bó đuốc, bày la liệt cống phẩm, hộ vệ Dực Hủy Trại khoác lên một dải lụa màu, thân đeo trống lớn, tạo thành trận thế.
Đùng!
Tiếng trống đầu tiên vang lên, nam nữ đang khiêu vũ nơi xa liền dần dần an tĩnh lại, hướng về phía tế đàn thành kính quỳ lạy.
Lúc này, một nữ tử xinh đẹp từ Dực Hủy Trại đi tới, từng bước từng bước đi lên tế đàn.
Người này cũng là Tế Tự của Dực Hủy Trại, trên người mặc thải y được dệt thành từ đủ loại lông chim, cực kỳ hoa lệ, hoa văn trên mặt cũng dị thường tinh xảo.
Nữ Tế Tự đứng trên tế đàn cao vút, ngửa đầu nhìn sao trời, trong ánh mắt có một loại màu sắc mờ ảo, hình như đang cầu nguyện với Thần Linh, miệng lẩm bẩm.
Đột nhiên, nữ Tế Tự giương hai tay lên cao, đối diện với trăng sáng, dường như đang nâng một chiếc khay bạc.
Sau đó hai tay đột nhiên nện xuống!