Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 934 - Chương 934: Báo Thù

Chương 934: Báo Thù Chương 934: Báo Thù

Bên dưới tế đàn, dù trống đã giơ lên từ sớm, dưới sức mạnh của hộ vệ, trong nháy mắt gõ thật mạnh vào trống lớn.

Đùng!

Từng tiếng trống đều đặn như một khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, chấn động sơn hà.

Nương theo tiếng trống, nữ Tế Tự trên đài cao bắt đầu nhảy múa, dáng người phi thường diêm dúa, vũ đạo quái dị, nhưng lại có cảm giác rất mạnh mẽ, vô cùng thích hợp với tiếng trống.

Dần dần, động tác của nữ Tế Tự càng lúc càng nhanh, cơ hồ không thấy rõ tứ chi, cực kỳ giống một con rắn đang uốn éo, nhưng lại mang theo một loại mỹ cảm quái dị.

Tần Tang đứng trong bóng tối, nhìn nữ Tế Tự đang nhảy múa trên đài, thần sắc hơi kinh ngạc.

Nữ Tế Tự đang nhảy một điệu Vu vũ phi thường cổ xưa.

Trong lúc nữ Tế Tự nhảy múa, Tần Tang cảm ứng được trên người nàng ta sinh ra một loại lực lượng kì dị, loại lực lượng này hình như đến từ hình xăm trên cơ thể nàng ta.

Trước khi gặp Viên Hổ thì Tần Tang đã chú ý tới hình xăm kì lạ trên người của hai gã Tế Tự Thiên Nguyệt Trại, bây giờ thấy nữ Tế Tự nhảy múa, mới lén nhìn được toàn cảnh..

-Chẳng lẽ lại là một loại Thần văn hay sao?

Tần Tang nhìn chằm chằm nữ Tế Tự, lẩm bẩm tự hỏi.

Hắn phát hiện ra, sau khi Thần văn ở trên người nữ Tế Tự xuất hiện thì có một loại sức mạnh kỳ lạ mà hắn chưa từng gặp trước đây, từ trên người của người Vu tộc phương xa này bay đến, tập hợp lại trên thân nữ Tế Tự, còn có một số khác bay vào trong núi bị Tế Tự Dực Hủy Trại hấp thu.

Sau khi hấp thụ những năng lượng này, Thần Văn trên người của nữ Tế Tự tăng lên rõ ràng.

Bất chợt!

Sức mạnh của Thần văn bùng nổ, nữ Tế Tự bất thình lình giống như điên cuồng giơ song chưởng lên cao, phát ra âm thanh kỳ lạ đồng thời ngẩng mặt lên trời gào to, giống như là muốn bay lên trên trời không vậy.

Lãng Nguyệt vẫn như cũ.

Bỗng dưng ở xung quanh Dực Hủy Trại có mưa phùn rơi lất phất.

Người Vu tộc reo hò, xem như mưa rào do Vu Thần ban tặng, họ ngửa mặt lên trời đồng thời há miệng mong chờ hứng lấy nước mưa.

-Đúng là một Thần Văn kì lạ!

Tần Tang vô cùng khâm phục.

Hắn vốn cho rằng Vu tế là một loại thủ đoạn thống trị người phàm của tu sĩ Vu tộc, bây giờ xem ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.

Cơn mưa này rõ ràng là do vị nữ Tế Tự kia gọi tới nhưng Tần Tang lại không phát hiện nàng ta có sử dụng pháp chú gì, đơn giản là sức mạnh của Thần văn, dẫn động hiện tượng thiên văn.

Đối với Tần Tang mà nói, lực lượng Thần Văn trên người nữ Tế Tự rất nhỏ yếu, nhưng Tần Tang có thể nhìn ra được loại Thần Văn này bất phàm, chắc hẳn là năng lực mà chỉ người Vu tộc mới có được.

Thậm chí Tần Tang cảm thấy tiềm lực Thần Văn này còn lớn hơn cả bản mệnh cổ trùng nữa..

Bản mệnh cổ trùng là vật bên ngoài, Thần Văn không khác gì tu sĩ, là lực lượng mà bản thân tu sĩ nắm trong tay.

Nhưng không biết tại sao, hình như tu sĩ Vu tộc coi bản mệnh cổ trùng là thủ đoạn quan trọng nhất, lại không coi trọng Thần Văn như vậy, thậm chí trên người Viên Hổ của Ngũ Trùng Môn và Thúy Hiền Tử cũng không hề có Thần Văn.

Tại sao Ngũ Trùng Môn lại từ bỏ con đường rõ ràng thích hợp của tu sĩ Vu tộc này?

Chẳng lẽ Thần Văn không có tương lai phát triển hay sao?

Hay là Vu tộc cũng giống như Nhân tộc, từ thời thượng cổ đến bây giờ đã bị thất lạc rất nhiều thứ sao?

Tần Tang rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này nữ Tế Tự lại thay đổi một loại vũ điệu của người Vu khác, mưa dần dần ngừng lại, nhưng khi nữ Tế Tự đưa một ngón tay chỉ về phía một cái lầu gỗ bên cạnh hồ nước, ánh trăng đầy trời tụ tới, chiếu rọi lầu gỗ phía trước, sáng như ban ngày.

Ở nơi đó, những Thánh Nữ mặc đồ nhảy múa lộng lẫy, diện mạo từng người đều xinh đẹp thanh thuần, trên tay đang cầm đủ loại hoa lá kỳ lạ, họ xếp thành một đội, dưới ánh trăng dẫn dắt đi lên trên núi.

Những kỳ hoa dị thảo kia thật ra mỗi một loại đều là linh dược, trong đó phiến lá linh thảo đỏ như máu mà Thánh Nữ đi đầu tiên đang dùng hai tay nâng lên chính là Hồng Diệp Thảo.

Họ đi dọc theo một cái thềm đá tiến về phía trước, cuối cùng đi đến một cái sơn động.

Trong sơn động tối đen như mực, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “xèo xèo” kì lạ, những Thánh Nữ này sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng cũng có người trong lòng háo hức chờ mong.

Không một ai để ý tới Thánh Nữ đi tuốt đằng trước kia, hai tay đang cầm Hồng Diệp Thảo khẽ run lên.

Tần Tang đứng trong bóng tối chắp tay, không nói lời nào.

Cuối cùng đội ngũ Thánh Nữ cũng đi đến trước sơn động.

Thánh Nữ đi đầu tiên chỉ cần bước lên một bước là có thể đi vào bên trong sơn động, nhưng nàng ta lại đột ngột ngừng lại.

Nữ Tế Tự cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại tình huống như thế này, vũ bước dừng một chút, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ chỉ vào Thánh Nữ kia. Ánh trăng hội tụ lại ở sau lưng Thánh Nữ, đang định đẩy nàng ta tiến vào.

Trên người Thánh Nữ bất ngờ xuất hiện một đạo kiếm quang xanh thẳm!

Trong phút chốc, ngay cả ánh trăng ở trên không trung cũng ảm đạm thất sắc.

Tiếng kiếm rít như tiếng rồng ngâm nháy mắt ầm ầm như trống trận, quanh quẩn ở giữa núi và thung lũng, giống như có lợi kiếm ra khỏi vỏ, vang động đất trời!

Nữ Tế Tự quá sợ hãi, mặt mũi bàng hoàng.

Đột nhiên trong núi vang lên một tiếng gầm như sấm nổ:

-Kẻ nào dám phá hỏng đại sự của tộc ta! Lăn ra đây mau!

Sau đó cây cối rung chuyển, vài bóng người từ trong rừng cây bay nhanh như tên bắn tới, lão giả dẫn đầu mặt mũi đầy vẻ phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Câm Cô và thanh Hàn Kim Kiếm trong tay nàng.
Bình Luận (0)
Comment