Chương 935: Không Muốn
Chương 935: Không Muốn
Đương nhiên với nhãn lực của hắn tự nhiên cũng có thể nhìn ra được thanh kiếm này không phải do Câm Cô điều khiển mà là một người khác âm thầm ở trong bóng tối điều khiển nó!
Nhưng mà điều khiến cho lão giả kia lo lắng chính là cảm giác có người ẩn náu ở xung quanh, thông qua Hàn Kim Kiếm cũng không thể bắt được người tồn tại trong bóng tối kia.
Bị người lẻn vào trong trại, mà lão giả lại không phát hiện ra, lo lắng trong lòng càng ngày càng sâu, hắn quát to lên:
-Cốt trận!
Ở xung quanh Hủy Dực Trại, lòng đất bất ngờ vang lên tiếng “tạch tạch” sau đó lại có một bộ bạch cốt từ dưới đất chui lên, một số là xương thú, một số là xương người, tất cả đều không hoàn chỉnh.
Bạch cốt dày đặc, ở dưới ánh trăng hiện ra càng thêm trắng bệch, đặc biệt kì lạ, rất nhiều thiếu nữ còn sợ tới phát khóc.
Cốt Trận hiện thế, từ giữa những khung xương kia, đột nhiên có một ngọn lửa xanh biếc bay ra, giống như ngân hà màu xanh lam, như chậm mà nhanh, lướt về phía Câm Cô.
Hình như Câm Cô không nghe hề nghe thấy cái gì, cũng không nhìn thấy gì, hai tay vẫn nắm chặt Hàn Kim Kiếm bất ngờ chém ra một kiếm nhằm vào sơn động.
Kiếm quang cực kì chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ầm!
Một tiếng nổ, sơn động sụp xuống.
Đá vụn văng tung tóe ra ngoài, lẫn vào thi thể mấy con rắn bị cắt thành hai nửa .
-Không!
Sắc mặt lão giả và nữ Tế Tự trắng bệch, phát ra tiếng kêu thảm thiết, bản mệnh cổ trùng bị một kiếm này dễ dàng chặt đứt, rõ ràng không hề có sức phản kháng.
Bọn họ vô cùng hoảng sợ, cảm nhận được người bí ẩn trong bóng tối kia vô cùng đáng sợ, có thể dễ dàng chém giết bọn họ, tbọn họ ngay cả Cốt Trận cũng không quan tâm, quay đầu bỏ chạy.
Câm Cô xoay người lại, chém ra nhát kiếm thứ hai, phá tan ngọn lửa màu lam của Cốt Trận.
Ở nhát kiếm thứ ba, Câm Cô có một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát chém tới.
-Tất cả các người đều đáng chết!
Hai mắt của Câm Cô đỏ bừng, thanh bảo kiếm ở trong tay và người bí ẩn trong bóng tối kia đã tiếp dũng khí cho nàng báo thù, cuối cùng cũng trút ra hận thù ở trong lòng.
Cho dù là lời chửi mắng, nhưng giọng nói của nàng cũng rất dễ nghe, ngoại trừ Tần Tang, những người khác lại không có tâm trạng thưởng thức.
Nữ Tế Tự chạy trốn đến giữa hồ nước bỗng dưng cảm giác được trước ngực đột nhiên lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm lướt qua ngực, thân thể đứt đoạn, rơi vào trong hồ nước.
Câm Cô nắm chặt Hàn Kim Kiếm, giết chết người đầu tiên.
Máu tươi của nữ Tế Tự bắn tung tóe lên người nàng, nàng há miệng thở phì phò, mùi máu tươi nồng nặc bên cạnh, nàng sắp hít thở không thông .
Tần Tang vô cùng lạnh lùng, cũng không giúp nàng ngăn cản máu tươi.
Ba nhát kiếm này dường như đã tiêu hao hết lực lượng của Câm Cô, nhưng nàng vẫn như cũ dốc hết toàn lực, kiên trì giơ Hàn Kim Kiếm lên, nhắm thẳng đám người lão giả đang lẩn trốn vào sâu trong núi.
Xoạt!
Hàn Kim Kiếm dẫn theo Câm Cô, trong chớp mắt đã đuổi kịp bọn người lão giả, người đầu tiên mất mạng chính là thiếu niên láu cá kia, bị một nhát kiếm bêu đầu, cái đầu bay thẳng lên trên trời.
Tế Tự của Hủy Dực Trại, từng người, từng người một bị Câm Cô chém giết.
Máu tươi bắn ra nhuộm đỏ lá cây dọc đường.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình lão giả, trên mặt hắn đầy vẻ không cam tâm, hắn điên cuồng hét to:
-Ngươi rốt cuộc là kẻ nào! Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại giết cả nhà ta?
Phốc!
Hàn Kim Kiếm xuyên thủng trái tim của lão giả.
-Giết! Giết! Giết!
Đôi mắt của Câm Cô đỏ bừng, sát ý công tâm, trong miệng không ngừng nói chữ “Giết”, rút Hàn Kim Kiếm ra, đang muốn chém nát thi thể của lão giả kia, lúc này lại bị một bàn tay đè lại, còn đang giãy dụa.
-Ngủ đi.
Câm Cô nghe được giọng nói dịu dàng này, sát khí trong lòng Cầm Cô lập tức như thủy triều rút đi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ thật say.
Dưới cái nhìn của bao người, đột nhiên phát sinh một cuộc tàn sát đáng sợ.
Tế Tự của Dực Hủy Trại, sứ giả của Vu Thần, trong nháy mắt đã bị giết sạch không còn một ai, máu vẩy trời cao.
Những người phàm tục kia cực kỳ sợ hãi, điên cuồng thét chói tai, hoảng sợ chạy loạn trốn ra phía ngoài.
Kể cả những người phàm trong Dực Hủy Trại cũng đều bị dọa cho mất hết can đảm, không dám ở lại trong trại.
- Tế Tự của Dực Hủy Trại tàn sát con dân, nuôi dưỡng cổ trùng. Vu Thần phẫn nộ, trời cao giáng xuống thần phạt. Sau này sẽ có sứ giả mới của Vu Thần quá bộ đến…
Giọng nói của Tần Tang truyền đến khắp nơi, trải đường cho Câm Cô.
Hắn mang theo Câm Cô bay đến động phủ của Tế Tự Dực Hủy Trại.
Câm Cô đang ngủ say, vẻ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không ăn nhập gì với máu tươi dính trên khuôn mặt.
Tần Tang đặt nàng nằm trên mặt đất, đưa tay chụp ra ngoài một cái, pháp khí do Tế Tự của Dực Hủy Trại cất giữ đều bay tới, đáp xuống trên bãi cỏ trước mặt Tần Tang.
những món pháp khí này nọ bên trong giá trị cũng không cao, không có thứ nào có thể lọt vào pháp nhãn của Tần Tang.
Trong đó có phương pháp bồi dưỡng Dục Hủy của Dục Hủy Trại, Tần Tang ghét bỏ Dực Hủy tiềm lực quá kém, không muốn lựa chọn loại linh trùng này làm bản mệnh cổ trùng của mình.
Mặt khác, độc của Dực Hủy cũng không phải là không có thuốc giải được loại độc mạnh kia, hao tâm tổn trí phí sức bồi dưỡng nên mà tính chất lại không cao bằng giá trị.
Điều mà Tần Tang cảm thấy hứng thú là thần văn của Dực Hủy Trại.
Hiệu lực của thần văn vô cùng kỳ lạ, sẽ không giống với bản mệnh cổ trùng, chiếm giữ vị trí của bản mệnh pháp bảo, phương pháp tu luyện dường như hoàn toàn không giống với phương pháp của người tu tiên.
Nếu như không tốn quá nhiều tinh lực, thực lực lại đủ mạnh mẽ mà nói, Tần Tang cũng muốn làm một chút trên người mình.