Chương 936: Tự Mình Bảo Trọng
Chương 936: Tự Mình Bảo Trọng
Chỉ cần có thể nâng cao sức mạnh, hắn cũng không quan tâm đến diện mạo.
Lấy ra hết những pháp khí gì đó bên trong ra, cuối cùng Tần Tang cũng tìm được một mảnh da thú bên trong pháp khí trữ vật của lão giả kia, trên da thú có vẽ mấy bức đồ án.
Một bức trong số đó giống hệt với thần văn trên người nữ Tế Tự.
Tần Tang lục lọi hết các đồ vật mà hắn sở hữu cũng không tìm được lời giải thích cho những thần văn này, Tần Tang cầm lấy Thần văn xem xét kỹ lưỡng, dần dần nhìn ra một chút đầu mối, nhưng khoảng cách chân chính để hắn hiểu được thần văn này vẫn còn kém xa lắm.
Dù sao cũng là một loại sức mạnh hoàn toàn xa lạ.
Nếu như không có người chỉ điểm mà nói, cho dù mạnh như Tần Tang cũng không thể nào làm được.
Thế nhưng Tần Tang lại mơ hồ cảm thấy loại thần văn này dường như là con đường để người Vu tộc hấp thụ sức mạnh của tự nhiên, có lẽ còn cần phải có thiên phú của người Vu tộc thì mới có thể sử dụng được.
Hắn là Nhân tộc, không có loại thiên phú này.
Bản mệnh cổ trùng chi thuật, Nhân tộc chỉ cần có thể ngăn chặn phản phệ của cổ trùng, còn có thể tu luyện, thần văn sẽ không giống nhau..
Ngay lúc Tần Tang đang nghiên cứu thần văn trên da thú, Câm Cô 'ưm' một tiếng, tỉnh lại.
Ánh mắt nàng có chút mê mang, nhưng lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt, nhìn thấy Tần Tang ở bên cạnh trong lòng mới an tĩnh trở lại.
- Ngươi tỉnh rồi?
Tần Tang chỉ vào hồ nước nhỏ:
- Đi rửa mặt đi, rửa sạch vết máu.
Câm Cô đi tới bên hồ, vốc nước lên đang định rửa mặt thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của mình phản chiếu trên mặt nước, giống như một ma đầu giết người, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Tần Tang nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên hắn vừa đến thế giới này đã giết người, đâm chết bọn sơn tặc kia, sau khi giết người cũng là dáng vẻ như vậy.
Một lát sau, Câm Cô vùi mặt vào trong nước, rửa sạch sẽ vết máu rồi bước tới yên lặng ngồi bên cạnh Tần Tang.
Tần Tang phát hiện tính cách của Câm Cô đã thay đổi.
Cũng phải, đã trải qua thay đổi lớn như vậy, tự tay đâm chết kẻ thù của mình, còn là sứ giả của Vu Thần, làm sao có thể không thay đổi được. Tần Tang hỏi:
- Bây giờ ngươi có suy nghĩ gì?
Câm Cô ngẩn người ngồi ôm gối, dường như làm thế mới có thể tự mình sưởi ấm, nhìn chăm chú không rời mắt vào một bên mặt của Tần Tang, lắc đầu.
- Giới tu tiên chính là như vậy, không giảng đạo lý chút nào.
- Tế Tự của Dực Hủy Trại giết ngươi, ít nhất còn có nguyên nhân, xui xẻo gặp phải ma đầu ưa thích giết chóc, căn bản là bị giết không có lý do.
- Mấy ngày nay, trong cơ thể ngươi đã sinh ra khí cảm, cũng xem như là người tu tiên, ta cũng không biết như thế là đối với ngươi tốt hay xấu .
- Nó có thể khiến ngươi không còn yếu kém, có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, nhưng nó cũng sẽ mang đến rắc rối và nguy hiểm cho ngươi. Nếu ngươi muốn sống lâu hơn một chút thì hãy nhớ kỹ lấy ngày hôm nay.
- Đương nhiên chỉ dựa vào sát phạt quyết đoán thôi thì chưa đủ, còn lại chỉ có thể là bản bản thân ngươi tự giác ngộ.
- Cái này cho ngươi…
Tần Tang lấy ra hai cái Phệ Nguyên Trùy, đưa cho Câm Cô, đồng thời dạy cho nàng phương pháp sử dụng:
- Loại Phệ Nguyên Trùy này ta dùng răng độc của Hắc Giao cải thiện lại, sử dụng một cách hợp lý có thể giết chết tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, nếu như tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sơ suất cũng có thể làm cho thân thể hắn trúng phải kịch độc, đủ để bảo vệ tính mạng cho ngươi.
Câm Cô nhận lấy Phệ Nguyên Trùy, nhưng lại không thèm nhìn tới, vẫn cứ chăm chú không rời mắt nhìn Tần Tang, do dự một lúc mới nhỏ tiếng hỏi:
- Đại ca cụt tay, ta có thể hỏi một vấn đề được không?
Tần Tang gật đầu. Câm Cô hỏi:
- Tu vi của huynh là gì?
- Kết Đan sơ kỳ
Tần Tang cũng không che giấu:
- Mới vừa kết đan không lâu.
- Luyện Khí, Trúc Cơ, kết đan...
Câm Cô nói với chính mình, thần thái trong mắt bất chợt nhanh chóng trở nên ảm đạm, nói trong mơ hồ:
- Huynh đã từng nói, với thiên phú của ta Trúc Cơ đã rất khó khăn rồi, cả đời cũng không thể kết đan được…
Tần Tang đầu tiên là 'Ừm' một tiếng, sau đó lại lắc đầu:
- Mọi thứ trên đời đều có thể xảy ra, nhưng theo lẽ thường mà nói hy vọng kết đan của ngươi là rất mong manh. Bây giờ Tế Tự của Dực Hủy Trại đã bị giết sạch, ngươi chính là sứ giả duy nhất của Vu Thần ở đây, trước khi tu vi của ngươi tiến bộ ta sẽ để người của môn phái Ngũ Trùng giúp ngươi xử lý. Hơn nữa có hai viên Phệ Nguyên Trùy này, sẽ không một ai có thể lay động địa vị của ngươi, đến lúc đó ngươi chính là đế vương, tất cả mọi người đều sẽ kính nể ngươi, kinh sợ ngươi, ngươi sẽ được hưởng quyền lực tối cao, những kẻ ức hiếp ngươi năm xưa, ngươi đều có thể tùy ý trừng trị...
Nghe Tần Tang nói một tràng dài, Câm Cô lại không một chút lay động, kiên định nhìn Tần Tang, hỏi:
- Huynh phải đi rồi, đúng không? Sau này cũng sẽ không quay lại nữa.
Tần Tang suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Câm Cô đột nhiên cúi đầu, kìm nén nước mắt, nắm chặt Thanh Phù Tiền trong tay: - Có thể tặng nó cho ta, đừng lấy lại được không?
Câm Cô cầu xin, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Tần Tang bất đắc dĩ mỉm cười:
- Loại Thanh Phù Tiền này có giới hạn khoảng cách, mấy ngày nữa ta phải rời khỏi địa vực Hùng Sơn, vật này cũng vô dụng. Không tính là thứ quý giá gì, nếu ngươi muốn thì cứ giữ lấy đi.
Nói xong, Tần Tang đứng lên:
- Cái gì nên dạy ngươi, ta đều đã dạy, ta cũng phải đi rồi. Sau này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, ngươi tự mình bảo trọng.