Chương 937: Nhập Môn
Chương 937: Nhập Môn
Không ngờ, lúc này Câm Cô đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt Tần Tang, lớn tiếng nói:
- Đại ca cụt ta, ta có thể không làm Tế Tự của Dực Hủy Trại được không? Ta không muốn mọi người kính sợ, cũng không muốn quyền lực tối cao...
Tần Tang kinh ngạc:
- Ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn tu tiên!
Câm Cô cắn môi, ánh mắt đầy ngoan cường nhìn thẳng vào mắt Tần Tang:
- Huynh đã từng nói, muốn có thành tựu trong Tiên Đạo thì phải chuyên tâm hướng đạo, tu luyện không được phân tâm. Quyền lực, đồ ăn ngon và sự hưởng thụ ta đều không cần! Ta không đòi hỏi bất cứ cái gì xa vời khác, cũng sẽ không quấn lấy huynh, chỉ mong đại ca cụt tay có thể chỉ cho ta một con đường rõ ràng, phải đi đâu thì mới có thể tu luyện như vậy. Trở thành Tế Tự của Dực Hủy Trại cả đời này ta cũng không làm được...
Câm Cô dừng một chút, lẩm bẩm nói:
- Ta không cam tâm phải chấp nhận số phận như vậy!
Động phủ của Dực Hủy Trại rất tốt, những tài nguyên tu hành mà Tế Tự kia lưu lại, bản thân Tần Tang không để vào mắt, nhưng thứ này lại có thể cung cấp trợ lực cực lớn cho Câm Cô.
Tuy nhiên ở Dực Hủy Trại, thứ nhất là đang thiếu giao lưu đồng đạo, sư trưởng chỉ điểm, tiền đồ có giới hạn.lại có hai chuyện xảy ra; thứ hai là dễ dàng bị hồng trần quấy nhiễu, khi tu vi không đủ, người tâm chí không kiên định rất dễ bị lạc.
Tần Tang cũng không nghĩ tới Câm Cô lại có thể dứt khoát dễ dàng từ bỏ quyền lực như vậy, cắt đứt gọn gàng lưu loát.
Hắn cũng không ngu dốt, có thể đoán ra mấy phần ý nghĩ của nàng.
Nhưng đáng tiếc, hai người bọn hắn đã được định sẵn là hữu duyên vô phận.
Thiên phú của Câm Cô tại tu tiên giới thuộc về trình độ lót đáy, cho dù có loại công cụ sắc bén như bản mệnh trùng cổ của Nam Cương đột phá” nhưng tỷ lệ Trúc Cơ, Kết Đan vẫn như cũ rất nhỏ.
Mà Tần Tang lại không có khả năng từ bỏ con đường thành tiên của mình, đắm chìm trong tình yêu nam nữ.
Hắn có quá nhiều việc phải làm, nhất định sẽ rời khỏi Tây Cương, hơn nữa sẽ không ở một chỗ lâu dài chịu ở yên một chỗ, lúc phiêu bạc thiên nhai dẫn đi chu du khắp nơi mà mang theo nàng ấy ở bên cạnh cũng là điều không thực tế.
Vì để cho Câm Cô trưởng thành, hắn thừa cơ mà làm, dùng thủ đoạn cực kỳ kịch liệt, thực ra chỉ là bởi nguyên nhân thời gian.
Chuyến này của hắn chỉ là để đền đáp ơn nghĩa, sẽ không đáp ứng dư thừa.
Tần Tang nghe được quyết định của Câm Cô, trong lòng kỳ thực là có mấy phần vui mừng.
Hắn nhớ đến lịch trình cầu tiên vấn đạo của bản thân khi xưa, cũng giống như nàng lúc này, dứt khoát dễ dàng từ bỏ tiền tài quyền lợi, mặc dù hai người có chấp niệm khác nhau nhưng đều có chung một đích đến.
Tần Tang nghiêm mặt nói:
-Ngươi đã quyết định rồi sao? Ta có thể để Ngũ Trùng Môn tiếp nhận ngươi, nhưng tu tiên sẽ không phải thong dong tự tại, càng thêm cô đơn và khổ sở. Về già có thể ngươi sẽ hối hận, còn không bằng cả đời vinh hoa phú quý.
Câm Cô lắc đầu nói:
-Ta đi Ngũ Trùng môn, sẽ không hối hận!
-Tốt!
Nếu như Câm Cô đã có quyết định cho riêng mình, Tần Tang cũng không nhiều lời, giao toàn bộ di vật Tế Tự Dực Hủy Trại của mình cho nàng:
-Trước khi đi, ngươi có muốn trở về Thiên Hộ Trại một chuyến không?
Tần Tang vẫn luôn không hỏi, ngày đó chọn lựa thánh nữ, Câm Cô ở Thiên Hộ Trại đã gặp phải cái gì.
Nàng đã có được lực lường mà bản thân muốn, nếu như muốn ổn định khó khăn, cứ để cho nàng tự mình xử lý.
Câm Cô do dự một chút:
-Ta có thể gặp Vu y gia gia một lần được không?
Tần Tang gật gật đầu, Gọi U La Vân ra, mang Câm Cô bay khỏi Dực Hủy Trại.
…
Thiên Hộ Trại
Trăng sáng sao thưa.
Bởi vì là đêm trước Vu Thần Tiết, có một số tộc nhân Dực Hủy Trại đi đã tham gia Vu Tế, có một số đi đến trại lớn gần đó để hát đối, phần lớn đều là trưởng giả cao tuổi.
Chuyện dị biến trên Vu Tế vẫn chưa được truyền lại, Thiên Hộ Trại vẫn rất bình lặng.
Lão Vu Y đã ngủ say.
Bên cửa sổ có hai bóng người đang đứng.
Nhờ ánh trăng, Câm Cô nhìn chằm chú lão Vu Y, miệng mím chặt, hốc mắt đỏ bừng, trong lòng rất không nỡ.
Cuối cùng, Câm Cô lấy ra một lọ đan được có tác dụng tăng cường khí huyết, đặt lên trên đầu giường của lão Vu Y, sau đó quỳ xuống bên ngoài cửa sổ dập đầu mấy cái với lão Vu Y.
Đứng dậy, Câm Cô dụi mắt một cái, nhỏ giọng nói:
-Đại ca cụt tay, chúng ta đi thôi.
Nàng chỉ muốn gặp mặt Vu Y gia gia một lần cuối.
...
Ngũ Trùng Môn
Bá chủ địa vực Hùng Sơn.
Trong quá khứ, Ngũ Trùng Môn từng không chỉ uy chấn địa vực Tây Sơn, mà các thế lực ở xung quanh địa vực lớn cũng bày tỏ ý muốn thuần phục sự quy phục Ngũ Trùng Môn, bởi vì nơi đây đã từng ra xuất hiện một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ.
Đây là điều phi thường hiếm thấy ở Tây Cương cằn cỗi này.
Đáng tiếc chí hướng của vị tu sĩ Kết Đan Kỳ kia không ở Tây Cương, không có ý muốn mở rộng Ngũ Trùng Môn, mang ý nghĩ xưng bá một phương. Ngay sau khi vị kia đột phá không lâu lập tức đi, ra ngoài du lịch.
Tuy nhiên, uy danh còn lại của người này vẫn còn, Ngũ Trùng Môn quả thực thu được rất nhiều lợi ích.
Nhưng theo thời gian trôi qua, khoảng cách tới hiện tại đã gần trăm năm trôi qua, vẫn không có một chút tin tức nào của vị tu sĩ Kết Đan Kỳ kia, rất nhiều người đều hoài nghi không biết có phải hắn đã sớm ngã xuống ở bên ngoài rồi.
Cộng với việc Ngũ Trùng Môn không có người kế thừa nên càng ngày càng sa sút.
Bây giờ không chỉ có thế lực bên ngoài để mắt đến, mà ngay cả các Tế Tự của trại lớn ở địa vực Hùng Sơn này cũng bắt đầu có những tâm tư khác nhau, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.