Chương 940: Hắc Phong Cốc
Chương 940: Hắc Phong Cốc
Lúc này, Thúy Huyền Tử mới cảm giác được sự khác thường bên ngoài, lách mình lướt ra ngoài điện, nhìn khí thế hung hăng của bọn khách không mời mà đến, sắc mặt nhất thời đại biến.
- Các đệ tử nghe lệnh, mở ra đại trận hộ sơn!
Thúy Huyền Tử gấp giọng hét lớn.
Các đệ tử Ngũ Trùng Môn cũng đều phát giác được, lần lượt bay ra từ trong núi, rơi vào hoảng loạn.
'Ầm!'
Tất cả đỉnh núi cùng chuyển động, bắn ra từng chùm sáng chói mắt, hội tụ lại giữa không trung hoá thành một đóa liên hoa thực sự.
Lúc này, bên ngoài vang lên một trận cười to đầy càn rỡ,
- Thúy Huyền lão nhi, khách quý đến cửa còn không ra nghênh đón, trái lại đem hộ sơn đại trận mở ra, đây là đạo đãi khách sao?
Tần Tang ngồi yên trong đại điện, nhấp một ngụm trà.
Thúy Huyền Tử quay người nhìn thoáng qua bên trong đại điện, thấy Tần Tang ra vẻ việc không liên quan đến mình, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn không dám nói gì, ánh mắt âm trầm nhìn về phía ngoài sơn môn.
Ngay khi đại trân hộ sơn vừa xuất hiện, những cái độn quang kia cũng thu liễm thanh thế, lần lượt đáp xuống trên ngọn núi cao ngất bên ngoài Ngũ Trùng Môn, hiện ra một vài nam nữ nhân.
Có người giống như Thúy Huyền Tử, trên thân không có bất kỳ trang sức dư thừa nào.
Nhưng phần lớn bọn họ đều giống với tế tự của Dực Hủy Trại, trên mặt và cơ thể vẽ đầy thần văn, hơn nữa còn đeo đủ loại trang sức xương thú, răng thú.
Mỗi khi nhìn thấy một thân ảnh, sắc mặt Thúy Huyền Tử lại u ám hơn mấy phần.
Sau cùng, tất cả độn quang đều đáp xuống, cách một đại trận hộ sơn giằng co cùng Ngũ Trùng Môn.
Những người này chia thành hai phái rõ ràng, đứng cách biệt sau lưng một cái lão giả gầy còm cùng Yêu Nhiêu nữ tử, nhưng mục tiêu lại giống nhau, là nhằm vào Ngũ Trùng Môn mà tới.
Lão giả gầy còm cùng Yêu Nhiêu nữ tử đều là tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ kỳ, xem khí tức có lẽ khoảng cách tới Giả Đan cảnh đã không còn xa. Thực lực một mình hắn không bằng Giả Đan cảnh Thúy Huyền Tử, nhưng nếu hai người hợp lực vây công, Thúy Huyền Tử chỉ còn đường thua.
Lúc này, có một thân ảnh hoảng hốt lướt Trương Phi đến trước đại điện Chưởng môn, tên đó chính là đồng sư đệ.
Hắn ta nhìn thoáng qua bên trong đại điện, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thúy Huyền Tử, thấy Thúy Huyền Tử khẽ lắc đầu, vẻ mặt lập tức ảm đạm đi mấy phần, gấp giọng nói:
- Chưởng môn sư huynh, Kinh Lôi Trại Lôi Quỷ lão nhân cùng Bách Hoa Cung lão yêu phụ đều đến, mấy người lén lút phía sau chưa từng gặp qua, khẳng định là bọn họ được mời đến hỗ trợ. Xem ra bọn họ quyết tâm xé bỏ ước định sư thúc để lại, đoạt Hắc Phong Cốc...
- Ta đã thấy.
Thúy Huyền Tử hừ lạnh một tiếng,
- Nhưng mà, đồng sư đệ, ngươi cho rằng chỉ có những người này thôi sao?
Đồng sư đệ khẽ giật mình, thấy Thúy Huyền Tử giơ mộc trượng lên chỉ về phía nam Ngũ Trùng Môn.
Phía nam Ngũ Trùng Môn, cách đó không xa có một sông lớn như đai ngọc, tên là Thanh Y Giang, lúc ánh mặt trời mới mọc sương mù trên sông vẫn còn chưa tan, hoàn toàn mông lung mờ ảo.
Đồng sư đệ nhìn chằm chú thì thấy trong sương mù lờ mờ trên bờ sông dường như có người ẩn mình, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện ra.
Hạ lưu sông Thanh Y Giang là tất cả các làng ở vực Hùng Sơn.
Thấy cảnh này, đồng sư đệ sao còn không rõ ai đang ẩn nấp trong đó?
-Mấy tên khốn kiếp này.
Đồng sư đệ nghiến răng nghiến lợi.
- Toàn bộ đều nhờ Ngũ Trùng Môn chúng ta mới có thể bảo vệ địa vực Hùng Sơn an toàn, còn chia lợi nhuận linh thạch Hắc Phong Cốc với bọn họ, tất cả đều cho chó ăn! Ngũ Trùng Môn ta đã bị diệt, bọn họ không sợ dẫn sói vào nhà à?
Thúy Huyền Tử khẽ thở dài:
- Lòng tham không đáy, bọn họ có thể được phân linh thạch, nhưng độc dòng suối lại bị sư thúc *lực bài chúng nghị, cưỡng ép phân cho chúng ta Ngũ Trùng Môn. Khi đó dư uy của sư thúc vẫn còn, bọn họ dù bất mãn cũng không dám làm gì. Những năm nay, vẫn luôn không có chút tin tức của sư thúc, Ngũ Trùng Môn chúng ta không người kế tục, càng thêm suy thoái, lòng dạ từng người bắt đầu dao động, từ lâu đã sớm cấu kết ngoại địch. Có điều, bọn họ chắc chắn không dám trở mặt, chỉ nghĩ muốn thừa nước đục thả câu, ép chúng ta nhượng bộ. Cho nên ngươi không cần truyền tin, một kiếp chỉ có thể để chính Ngũ Trùng Môn chúng ta độ.
Trong lúc hai người nói chuyện, ngoài sơn môn vang lên từng trận tiếng kêu la.
- Thúy Huyền lão nhi, trốn ở trong mai rùa ngay cả lộ diện cũng không dám. Thế nào, tất cả Ngũ Trùng Môn đều là rùa rụt đầu sao?
Lôi Quỷ lão nhân dùng chú phóng đại âm thanh, tiếng cười châm chọc vang vọng khắp núi.
Đệ tử Ngũ Trùng Môn nghe được rõ ràng không sót một chữ, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi ra ngoài xé nát miệng hắn ta.
"Két két..."
Yêu Nhiêu nữ tử nở nụ cười ma mị khiến nhánh hoa run rẩy, vô cùng xinh đẹp, nhưng lời nói cực kỳ gây mất lòng.
- Đệ tử Ngũ Trùng Môn đều là rùa lông xanh, đáng thương như vậy. Không bằng gia nhập Bách Hoa Cung chúng ta, đệ tử Bách Hoa Cung từng người đều là nữ tử tốt trung trinh...
Giọng nói Yêu Nhiêu nữ tử mang theo một loại mê hoặc làm vài tên đệ tử tâm không vững đỏ mặt, không khác gì một trò hề.
- Này!
Thúy Huyền Tử hét lớn làm những đệ tử kia bừng tỉnh, điểm dưới chân một cái bay đến biên giới đại trận hộ sơn, trầm giọng nói:
- Hai tên tu sĩ các ngươi liên thủ đột nhiên xâm phạm sơn môn chúng ta, nói năng lỗ mãng, đến tột cùng là muốn làm gì?
Lôi Quỷ lão nhân cười lạnh nói:
- Thúy Huyền lão nhi, chúng ta vì cái gì mà đến, trong lòng ngươi rõ nhất! Hắc Phong Cốc, Ngũ Trùng Môn các ngươi chiếm được đủ lâu.