Chương 941: Thu Phục
Chương 941: Thu Phục
Thúy Huyền Tử cả giận nói:
- Năm đó ngươi tự mình lập xuống ước định, toàn bộ Hắc Phong Cốc trong vòng trăm năm thuộc về Ngũ Trùng Môn chúng ta. Bây giờ thời gian ước định còn lại tám năm, các ngươi dám cưỡng ép xé bỏ ước định!
Yêu Nhiêu nữ tử 'Ồ' một tiếng,
- Lời ấy của Thúy Huyền đạo hữu sai rồi, năm đó rõ ràng là quý tông mượn uy thế Kim Đan, ép buộc tu sĩ hai đại vực chúng ta cúi đầu, đem bảo vật khắp nơi trên đất Hắc Phong Cốc chắp tay nhường cho. Nô gia năm đó đi theo bên cạnh sư phụ, tận mắt thấy đại năng Kết Đan kỳ Ngôn Xuất Pháp Tùy, uy phong không gì sánh được, quả thực đáng hâm mộ.
Yêu Nhiêu nữ tử làm bộ làm tịch, mỗi một động tác hết lần này tới lần khác đều ra vẻ mị hoặc cực điểm, khiến đồng bọn cũng không nhịn được liếc mắt sang.
Lôi Quỷ lão nhân cũng nói:
- Năm đó trong Ngũ Trùng Môn các ngươi có Kim Đan xuất thế, chúng ta tài nghệ không bằng người, không có gì để nói nhiều. Đến nay đã qua trăm năm, thời thế thay đổi, những thứ không phải của mình cũng nên giao ra đây.
Thúy Huyền Tử thấy hai người diễn sâu như vậy, trong lòng biết hôm nay rất khó ... rồi,
- Các ngươi không sợ sư thúc ta trở lại tông môn sẽ tiêu diệt các ngươi sao?
Thúy Huyền Tử trừng mắt nhìn, tầm mắt quét qua từng bộ mặt của những người kia, nảy sinh ác độc nói:
- Các ngươi cũng có thể thử một lần! Hôm nay diệt Ngũ Trùng Môn chúng ta, tốt nhất đừng để một người thoát được! Nếu không, ta nhất định nhớ kỹ mặt các ngươi, chờ ngày sư thúc trở về vì ta báo thù!
Vẻ mặt tất cả cứng đờ.
Chạm phải tầm mắt Thúy Huyền Tử, dáng vẻ bọn họ đều có chút do dự, nhất là những người được mời đến trợ quyền đằng sau.
Bọn họ rốt cuộc vẫn còn kiêng kị sư thúc nhà mình.
Thúy Huyền Tử thầm thở phào, ngữ khí hoà hoãn lại, nói:
- Hiện tại các ngươi rút lui, chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh. Trong cửa bọn ta còn có quý khách, không tiện đưa tiễn.
- Khoan đã!
Lôi Quỷ lão nhân cười lạnh, hắn đã quyết tâm, căn bản không sợ.
- Khách quý, là vị Kim Đan không biết tên sao? Thúy Huyền lão nhi, mánh khoé này không cần năm lần bảy lượt lấy ra dùng.
- Kinh Lôi Trại cùng Bách Hoa Cung chúng ta là vì Hắc Phong Cốc mà đến, vốn không muốn trở mặt. Nhưng nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, chúng ta chỉ có thể bất đắc dĩ bị buộc làm ra chuyện bất nhẫn.
- Còn như báo thù cho ngươi, vậy cũng phải chờ ngươi sư thúc có thể trở về lại nói. Có trời mới biết, sư thúc ngươi có phải đã biến thành một đống xương khô, chôn ở cái đảo nào rồi hay không.
- Nếu không thì sao đến bây giờ không trở lại nhìn một chút?
Nói xong, Lôi Quỷ lão nhân xoay người nhìn những người khác, ngữ khí mang theo nồng đậm ý dụ hoặc,
- Ngũ Trùng Môn chiếm cứ Hắc Phong Cốc trăm năm, chắc hẳn góp nhặt không ít linh thạch. Tất cả Kinh Lôi Trại cùng Bách Hoa Cung chúng ta đều không cần, tặng cho chư vị đạo hữu, làm thù lao vì các ngươi đã xuất thủ. Dù cho Ngũ Trùng Môn Kim Đan còn sống, chư vị vốn là người không có chỗ ở cố định, chẳng lẽ tìm không thấy nơi để trốn?
Đám người rõ ràng đã động lòng.
Yêu Nhiêu nữ tử thu hồi mị công, nghiêm mặt nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Ngũ Trùng Môn giao ra Hắc Phong Cốc, đồng thời trong vòng hai trăm năm không được đặt chân vào Hắc Phong Cốc một bước, chúng ta sẽ lập tức rút lui.
Thúy Huyền Tử không ngờ bọn họ lại đưa ra điều kiện quá phận như thế, nhất thời giận tím mặt, chống trượng gỗ xuống đất,
- Hai trăm năm không vào Hắc Phong Cốc, đến lúc đó Ngũ Trùng Môn chúng ta còn lại cái gì? Các ngươi là muốn chặt bỏ gốc rễ Ngũ Trùng Môn ta!
Yêu Nhiêu nữ tử không một chút yếu thế, đối chọi gay gắt nói:
- Ngũ Trùng Môn các ngươi chiếm giữ mỏ linh thạch Hắc Phong Cốc cùng Độc Tuyền, có nghĩ tới tu sĩ hai đại vực chúng ta sẽ ra sao? Muốn trách cũng chỉ có thể trách đệ tử Ngũ Trùng Môn quá không không chịu thua kém, chiếm giữ tài nguyên tốt như vậy, lại không có một chút tiến bộ! Chúng ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là hai trăm năm không vào Hắc Phong Cốc, hoặc là giao ra quyền khai thác linh thạch một trăm năm cùng Độc Tuyền.
Lôi Quỷ lão nói:
- Thúy Huyền lão nhi, ta cho ngươi thời gian một nén nhang suy xét. Sau một nén nhang, ta cũng phải thử một lần xem đại trận hộ sơn Ngũ Trùng Môn đến tột cùng cứng đến đâu!
Sắc mặt Thúy Huyền Tử tái xanh.
Mặc dù hắn được Tần Tang tặng phù bảo, nhưng đối đầu với nhiều cao thủ như vậy, chỉ một con đường bại vong.
Đại trận hộ sơn dù mạnh đến đâu, dưới tình trạng không có chỗ dựa vững chắc thì có thể kiên trì được bao lâu?
Về đến trước đại diện Chưởng môn, Thúy Huyền Tử cắn răng đẩy cửa vào, quỳ xuống dập đầu trước mặt Tần Tang, lớn tiếng nói:
- Xin tiền bối cứu ta!
Tranh chấp bên ngoài sơn môn đều lọt hết vào tai Tần Tang đang ngồi ở trong, hắn cũng cảm thấy Kim Đan của Ngũ Trùng Môn Kim Đan tám chín phần mười là đã chết ở bên ngoài.
Loại địa phương như Tây Cương này, có một Kim Đan bảo hộ tông môn hưng thịnh trong vòng ba đến năm trăm năm cũng không thành vấn đề.
Người kia trước khi rời đi thu nạp thế lực xung quanh và chiếm lấy Hắc Phong Cốc, nơi được nghe nói là có tài nguyên cực kỳ phong phú, cho thấy hắn không phải người có bản tính lương bạc.
Cho dù là tu sĩ khổ tu, đã lâu như vậy rồi, bớt thời gian trở về một chuyến cũng không phải là khó.
Tần Tang bưng chén trà, ánh mắt sắc bén im lặng nhìn chằm chằm Thúy Huyền Tử.
Bầu không khí bên trong đại điện đột nhiên ngưng đọng, Thúy Huyền Tử cảm nhận được một loại uy áp đáng sợ đè trên người mình, không khỏi hết sức kinh hãi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
- Ngươi mời ta vào núi, chính là chờ đến lúc này?
Ngữ khí Tần Tang băng lãnh, ẩn chứa sát khí.