Chương 942: Phô Trương Thanh Thế
Chương 942: Phô Trương Thanh Thế
Sắc mặt Thúy Huyền Tử đại biến, gấp giọng phân bua,
- Vãn bối biết rõ lòng bọn họ sớm đã mang ý đồ xấu, cũng định lấy quan hệ tốt với tiền bối khiến bọn hắn sợ hãi. Nhưng có cho vãn bối một trăm cái lá gan cũng không dám tính kế tiền bối! Vãn bối thật sự không biết bọn họ sẽ đến làm loạn ngay lúc này!
- Vãn bối tận tâm tận lực ra sức vì tiền bối, không dám chậm trễ chút nào, tiền bối mắt sáng như đuốc, nhất định có thể nhìn thấy. Vốn ý định của vãn bối không cần tiền bối ban thưởng, chỉ cầu tiền bối một hai có thể che chở Ngũ Trùng Môn ta. Nhưng không đợi vãn bối nói ra thì bọn họ đã đến, xin tiền bối minh giám!
Thúy Huyền Tử quỳ rạp xuống mặt đất, thậm chí không dám lau mồ hôi, bày ra dáng vẻ vô cùng hèn mọn.
Tên này cũng không giống đang giả vờ.
Tần Tang không tiếp tục tạo áp lực, hừ lạnh nói:
- Ngươi còn dám nói tận tâm làm việc cho ta? Lúc đầu ta hỏi ngươi xung quanh địa vực Hùng Sơn có bí cảnh gì, ngươi vì cái gì giấu diếm Hắc Phong Cốc cùng Độc Tuyền không báo?
Thúy Huyền Tử sững sờ, hô to oan uổng,
- Tiền bối hiểu lầm, Hắc Phong Cốc cũng không phải bí cảnh gì đó, chỉ có điều bên trong có một mỏ linh thạch, mà lại nằm ở giữa ba phe thế lực chúng ta, mới dẫn tới tranh đoạt. Chỗ Độc Tuyền kia cũng không có gì khác biệt, nước suối được tạo ra bên trong có thể nuôi dưỡng linh trùng độc, trợ giúp đệ nhất biến độc trùng cường hóa độc tố trong cơ thể, tốc độ tu vi sẽ tăng lên nhanh hơn một chút, đối với độc trùng bên ngoài và các loại linh trùng khác không có chút tác dụng. Cho dù là độc trùng, sau khi đến đệ nhị biến, hiệu quả tăng cấp cũng rất yếu.
Tần Tang đương nhiên biết rõ Độc Tuyền là gì.
Ngự Linh Tông từng có ghi chép, Độc Tuyền là một loại đất độc thiên sinh kỳ lạ, nước suối chứa đựng kịch độc, có thể giúp bồi dưỡng độc trùng, nhưng cũng không giúp được gì trong việc lột xác.
Độc Tuyền cũng chia ra cấp bậc, Độc Tuyền ở đây chỉ hiệu quả đối với độc trùng sau đệ nhất biến, là cấp độ thấp nhất.
Tần Tang biết rõ những phương pháp bồi dưỡng linh trùng, tùy tiện lấy ra một loại cũng đều hiệu quả hơn so với Độc Tuyền.
Có điều, bất kể là Ngũ Trùng Môn hay hai thế lực lớn khác, tu sĩ Trúc Cơ kỳ chỉ là con số rất nhỏ, chủ lực đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, Độc Tuyền có thể trợ giúp đệ tử Luyện Khí kỳ nâng cấp bản mệnh trùng cổ, khó trách bọn họ coi trọng như vậy.
- Tiền bối nếu như không tin, chờ qua chuyện này rồi thì tới Hắc Phong Cốc sẽ biết.
Thúy Huyền Tử lại lần nữa khấu đầu,
- Xin tiền bối xem xét vãn bối tận lực làm việc như vậy, giúp vãn bối lần này. Vãn bối sẵn sàng dẫn dắt toàn bộ Ngũ Trùng Môn bám trụ dưới trướng cung phụng tiền bối!
Tần Tang cười nhạo trong lòng, hắn đường đường là tu sĩ Kết Đan kỳ tu sĩ, Tây Cương cằn cỗi như thế cũng sẽ không ở lại bao lâu, để Ngũ Trùng Môn cung phụng, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao?
Có điều, Tần Tang nghĩ lại, cũng chưa chắc là vô dụng.
Hơn một tháng nay Tần Tang chạy gần hết địa vực Hùng Sơn, tới sông ngầm dưới lòng đất cũng đều đã lục soát, nhưng từ đầu đến cuối không thể tìm ra cổ truyền tống trận.
Nếu như vẫn không tìm không thấy cổ truyền tống trận, trước khi hắn rời đi thu nạp một ít thế lực bản địa hỗ trợ tiếp tục thu thập tin tức, cũng có thể xem là một lựa chọn.
Thúy Huyền Tử là người thông minh, nếu như toàn tâm toàn ý quy thuận mà nói, có thể giúp đỡ được một ít bận bịu, chưa kể Câm Cô còn đang tu luyện tại Ngũ Trùng Môn.
Thấy Tần Tang không trực tiếp cự tuyệt, dường như đang suy tư.
Thúy Huyền Tử mừng thầm trong lòng, vội vàng thề chắc chắn sẽ cung phụng linh thạch cùng bảo vật.
Tần Tang ý đã động, nhưng hắn biết rõ tự mình không có khả năng ở lại nơi này quan sát, tốt nhất không nên để cho một nhà Thúy Huyền Tử chi phối. Chi bằng thu phục luôn những người bên ngoài kia để họ cùng Ngũ Trùng Môn kiềm chế lẫn nhau, mới có thể duy trì ổn định để hắn toàn lực làm việc.
Trái lại Tần Tang không tranh đoạt lợi ích của bọn họ, mỏ linh thạch Hắc Phong Cốc cùng Độc Tuyền hắn nhìn cũng không vừa mắt.
Nếu như những thế lực này dẫn tới phiền phức cho hắn, tùy thời có thể bỏ đi thẳng một mạch.
Nghĩ tới đây, Tần Tang cẩn trọng hỏi dò nội tình Kinh Lôi Trại cùng Bách Hoa Cung.
Thúy Huyền Tử hiểu rõ bọn họ vô cùng, hận không thể để Tần Tang xuất thủ diệt toàn bộ, nên thuật lại sự tình chi tiết hết mức có thể, để Tần Tang không cần phải cố kỵ.
Bởi vì nơi này hẻo lánh, thế lực ngoại giới cũng lười để mắt tới, Kinh Lôi Trại cùng Bách Hoa Cung đều không có chỗ dựa nào.
Sau khi Tần Tang tiềm hiểu kỹ càng, gật gật đầu, nói:
- Thu hồi đại trận hộ sơn, cho bọn họ vào.
- Vâng! Đệ tử lập tức để bọn hắn vào!
Thúy Huyền Tử vui mừng khôn xiết, hết sức nhanh trí tự xưng mình là đệ tử, bị Tần Tang nghiêm mặt quát bảo ngưng lại.
. . .
- Thúy Huyền lão nhi, ngươi suy tính thế nào rồi?
Lôi Quỷ lão nhân trông thấy Thúy Huyền Tử quay lại, lớn tiếng quát hỏi.
Hắn đã tính trước kỹ càng, cho rằng Thúy Huyền Tử thế nào cũng phải khuất phục.
Thúy Huyền Tử lúc đi sắc mặt sầu thảm, lúc đến mặt mày hớn hở, trở lại biên giới đại trận hộ sơn thu hồi nó lại, cười lạnh nói:
- Các ngươi có gan thì tiến đến đàm luận!
Lôi Quỷ lão nhân cùng Yêu Nhiêu nữ tử liếc mắt nhìn nhau, cho rằng Thúy Huyền Tử chỉ đang phô trương thanh thế.
Lôi Quỷ lão nhân nhổ nước bọt một phát:
- Lúc này vẫn không quên *cố lộng huyền hư!
*Cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ tới công chuyện.
Dứt lời, Lôi Quỷ lão nhân đi đầu dẫn đường, đám người nối đuôi nhau mà vào, nghênh ngang tiến vào Ngũ Trùng Môn, nhằm thẳng đến đại điện Chưởng môn.