Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1254 - Chương 1254: Từ Tử Minh Vô Cùng Có Diễm Phúc

Khi bac si mo hack full
Chương 1254: Từ Tử Minh Vô Cùng Có Diễm Phúc
 

Buổi sáng, trong văn phòng cấp cứu, Trần Thương đang ngồi thảo luận tổng kết những phẫu thuật hôm nay với mấy người Từ Tử Minh, Hà Chí Khiêm, Lý Bảo Sơn.

Công việc mỗi ngày đều tiến hành như vậy, phẫu thuật chính là cần không ngừng nhớ lại và đúc kết ra tinh hoa.

Tưởng tượng vừa mới bắt đầu là như vậy, phẫu thuật cũng không thuận buồm xuôi gió, khẳng định sẽ xuất hiện một chút khó khăn.

Phẫu thuật người bệnh thứ 15 xong, dưới số liệu lớn, sẽ bắt đầu xuất hiện bệnh biến chứng và một chút di chứng sau phẫu thuật.

Mấy người chỉ có thể liên tục tổng kết thảo luận.

Đây là một quá trình không thể né tránh.

Buổi sáng cấp cứu cũng không nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều bận bịu, ngay lúc này, y tá Trình Di tiến vào nói với Trần Thương, có một người bệnh vừa tới choáng đầu sắp chết.

Trần Thương nghe có người bệnh choáng đầu, đã để Trình Di gọi người đến.

Đến văn phòng bác sĩ, Trần Thương cũng nhìn thấy người bệnh, là một cô gái có ngoại hình rất đẹp, số tuổi không lớn, cách ăn mặc thời thượng, sau khi đưa thẻ bệnh lịch qua, Trần Thương cũng nhìn thấy thông tin người bệnh.

Mễ Đế, 24 tuổi, đầu bị choáng một ngày.

Trần Thương ngồi bên cạnh máy tính, nhịn không được hỏi:

- Cô cảm giác không thoải mái thế nào? Có biết nguyên nhân gây ra choáng đầu không?

Mễ Đế lắc đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, không cố định:

- Không có, mới ngồi xuống đã bắt đầu choáng, từng cơn từng cơn, tôi sợ ngã sấp xuống nên gọi xe tới.

Không thể không nói, diện mạo của cô gái này rất xinh đẹp, đi đến nơi nào sẽ đều là tiêu điểm.

Dáng người Mễ Đế cao gầy, cách ăn mặc thời thượng, tướng mạo mỹ lệ, nếu không thu hút sự chú ý thật đúng là không bình thường.

Huống chi mấy tháng nay thời tiết rất nóng, Mễ Đế mặc váy hình như có chút ngắn.

Trần Thương chẩn bệnh xong, chẳng lẽ là Vertigo (*)?

(*): một căn bệnh chóng mặt lành tính có thể do tư thế hoặc do tác dụng phụ của thuốc.

- Trước kia có từng bị bệnh cao huyết áp, bệnh tiểu đường không?

Mễ Đế lắc đầu:

- Không có.

Có điều, vì lý do an toàn, Trần Thương đang muốn đo huyết áp, Trương Viễn thấy thế lại vội chạy tới:

- Để tôi! Để tôi

Trần Thương thấy dáng vẻ không có tiền đồ của Trương Viễn, lập tức im lặng.

Khi Trương Viễn đo huyết áp cho cô gái, Trần Thương rõ ràng thấy mấy chủ nhiệm đang thảo luận bảng báo cáo, như cũng hơi mất hồn mất vía, đặc biệt là chủ nhiệm Từ Tử Minh, mở to mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Thương.

Sau đó, lại để cho y tá kiểm tra đường máu.

Khi kim châm đường máu cắm vào ngón tay Mễ Đế, Mễ Đế rên lên một tiếng, Trần Thương đều có cảm giác lòng mấy người kia ngứa ngáy

Ngay lúc này, Mễ Đế đột nhiên nói:

- Bác sĩ, cho tôi làm kiểm tra hạch từ nha? Có thể là vấn đề ở đầu không?

Trần Thương đắn đo một lát, cảm thấy có thể:

- Được, tôi sẽ cho cô kiểm tra.

Mễ Đế vừa rời đi, Trần Thương nhìn mấy người kia, bất lực nhổ nước bọt.

Ngược lại, bốn người hai mặt nhìn nhau nhịn không được bật cười.

Trần Thương nhìn Trương Viễn, chớp mắt vài cái:

- Chưa cưới, chưa mang thai, chưa phát hiện lịch sử trước đó, không có lịch sử từng quan hệ, chưa phát hiện bệnh di truyền, có muốn tranh thủ chút hay không?

Trương Viễn gãi đầu một cái:

- Thật xinh đẹp, tôi cảm giác mình không theo đuổi được người ta đâu. Hơn nữa...

Từ Tử Minh nghe xong, nhịn không được cười nói:

- Hơn nữa cái gì, tiểu Trương tôi cho anh biết, đàn ông phải tự tin một chút, sợ cái gì? Chúng ta đường đường tiến sĩ danh giáo, bác sĩ ở bệnh viện lớn, tôi cũng không kém nha! Nhớ năm đó, tôi...

Nói đến tương lai, Từ Tử Minh lập tức cảm giác có một làn gió thơm bay đến

Lập tức, một màn trước mắt lại làm tất cả bọn họ sợ ngây người.

Tất cả mọi người nhìn một màn trước mắt này, trợn mắt há hốc mồm, còn kinh ngạc hơn so với việc thấy Trần Thương làm xong phẫu thuật trong 1 giây

Trần Thương dụi dụi mắt, có chút không thể tin vào cặp mắt mình.

Chỉ thấy Mễ Đế đã trở lại, ôm thật chặt Từ Tử Minh, chôn đầu lên trên vai anh:

- Ô ô ô... Anh có thể đừng rời khỏi em không?

Một câu, nháy mắt để không khí ngưng trệ lại.

Từ Tử Minh cũng bị một màn này sợ ngây người, anh chẳng qua là...

Ngay lúc này, một cô gái khác vừa vặn đi đến.

Vừa vặn thấy một màn này, lập tức biến sắc

Người vừa tới không phải ai khác, chính là Triệu Đan Yến phó chủ nhiệm nội khoa thần kinh.

Mà người này còn là vợ của Từ Tử Minh

Thế là, một màn này nhanh chóng để người khó hiểu xuất hiện.

Vẻ mặt Triệu Đan Yến xanh xám, cô vừa kết thúc hội chẩn, đi ngang qua khoa cấp cứu, muốn đến nói chuyện với lão Từ một chút, không nghĩ tới... Thật đúng là cho cô một kinh hỉ lớn nha

Mà vẻ mặt Triệu Đan Yến cũng tái xanh.

- Từ Tử Minh

Từ Tử Minh lập tức khẽ run rẩy, như sắp bị đòi mạng

Đây đây là…

Từ Tử Minh vội vàng đẩy Mễ Đế ra:

- Cô gái, cô nhận lầm người à?

- Vợ, em nghe anh giải thích

Triệu Đan Yến chôn chân ngay tại chỗ, trừng mắt lạnh lùng nhìn Từ Tử Minh

Mễ Đế tủi thân rơi lệ:

- Em biết anh đã kết hôn, thật xin lỗi... em không nên tới tìm anh, vì em quá nhớ anh... em không khống chế nổi bản thân...

Mễ Đế khóc đến rất đau lòng, khuôn mặt trang điểm xinh khóc chảy cả phấn, một chút cũng chẳng giống đang giả bộ.

Nói xong, quay người đau đớn chạy ra ngoài.

Bên trong văn phòng, tất cả mọi người không nói một lời, bầu không khí rất không đúng.

Triệu Đan Yến giơ ngón tay lên chỉ Từ Tử Minh, cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.

Từ Tử Minh vội vàng đuổi theo ra, giải thích nửa ngày.

- Vợ à, cô ấy là bệnh nhân, anh vốn không nhận ra mà, ngay cả người ta tên là gì đều không biết

Mặt của Triệu Đan Yến đen lại, không nói lời nào:

- Nơi này là bệnh viện, Từ Tử Minh, anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn

Nói xong, không nể mặt mũi trực tiếp rời đi.

Từ Tử Minh chôn chân tại chỗ, nhìn Triệu Đan Yến vào thang máy, chân tay luống cuống.

Rơi vào đường cùng, vừa trở lại văn phòng, Từ Tử Minh nhìn người xung quanh, người xung quanh cũng nhìn anh.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

- Tôi, tôi... Tôi thật sự không biết cô ấy

Từ Tử Minh bất đắc dĩ khoát tay.

Nhưng... Từ Tử Minh liên tưởng đến lời vừa rồi Trương Viễn thuyết phục mình, trong lúc nhất thời, bản thân cũng không biết nên nói thế nào.

Trần Thương lắc đầu:

- Chủ nhiệm Từ, tôi tin tưởng anh! Một lát nữa đợi người bệnh trở về, giải thích rõ ràng là được.

Hiện tại, trong lòng Từ Tử Minh rất phức tạp.

Dù sao loại chuyện này đặt trên người ai, cũng là bất đắc dĩ đến cực điểm.

Anh cũng chỉ muốn hơi khoác lác, ai có thể nghĩ tới lại thành vậy?

Từ Tử Minh rơi vào đường cùng, đứng dậy trở về ngoại khoa Tim, mọi người cũng ai đi đường nấy.

Nhưng Trần Thương chờ nửa ngày, mà Mễ Đế kia cũng không quay lại.

Trương Viễn nhỏ giọng nói:

- Đại thần... Đây không phải là thật sao? Mới vừa rồi chủ nhiệm Từ đang cố ý che giấu tai mắt mọi người, mới cố ý nói như vậy, anh không nhớ rõ khi mới tới, ánh mắt của chủ nhiệm Từ, rõ ràng rất không giống với người khác nha

Lời Trương Viễn nói để Trần Thương sững sờ

- Ít nói bậy vài câu

Trương Viễn khụ khụ một tiếng:

- Tôi cho anh biết, thời gian anh đến bệnh viện còn không dài, tôi biết rất nhiều tin tức nội bộ đó! Nào nào là chủ nhiệm và bác sĩ, bác sĩ và y tá, bác sĩ...

Trần Thương sững sờ:

- Vội đi làm việc đi! Ít bát quái lại

Trương Viễn nghiêm túc, hỏi:

- Anh thật không muốn nghe?

Trần Thương tò mò:

- Buổi trưa mời anh ăn cơm.

Trương Viễn nhìn Trần Thương, bắt đầu cười hắc hắc, tính bát quái mọi người đều có nha...

Ngay lúc tan tầm buổi trưa, Trần Thương và Trương Viễn chuẩn bị rời đi, Mễ Đế lại đột nhiên về tới cấp cứu.

Có điều lần này, cô đã không còn đi tới từ trong bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment