Trần Thương vừa thấy Mễ Đế, đã vội vàng đứng lên hỏi:
- Xin chào, phim hạch từ của cô có chưa?
Mễ Đế lắc đầu, như đã quên đi chuyện của Từ Tử Minh:
- Vẫn chưa, nhiều người xếp hàng quá, tôi giao tờ đơn rồi, đang chờ xếp hàng.
Trần Thương trầm ngâm một lát:
- A... Chuyện kia, cô, cô biết chủ nhiệm Từ?
Mễ Đế sững sờ:
- Chủ nhiệm Từ?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng, chính là người vừa rồi... vừa rồi cô ôm ấy.
Mễ Đế thở dài, cũng im lặng.
Sau một lát, cô ngẩng đầu nhìn Trương Viễn một cái:
- Anh thật chán ghét tôi như vậy sao?
Trương Viễn sững sờ, theo bản năng nói:
- Đương nhiên không có
Mễ Đế tiếp tục hỏi:
- Tôi xinh đẹp không?
Trương Viễn gật đầu:
- Ừm
Mễ Đế:
- Giọng tôi nghe hay không?
Trương Viễn tiếp tục gật đầu:
- Ừm
Trần Thương sửng sốt, anh vội vàng đứng dậy, anh cảm thấy tình huống này mình không khống chế nổi.
Mễ Đế:
- Em yêu anh, vậy anh yêu em không?
Trương Viễn lập tức đỏ mặt.
- Đây... Có phải quá nhanh không?
Trần Thương đứng ở một bên, nhìn cô gái, mi tâm không khỏi nhăn lại.
Anh cảm giác... Cô gái này có vấn đề
Đầu óc có vấn đề
Cụ thể nơi nào có vấn đề, hiện tại Trần Thương cũng không thể nói được.
Nhìn Trương Viễn nói chuyện với Mễ Đế hình như rất vui vẻ, càng trò chuyện càng không có biên giới.
Trần Thương dứt khoát đứng dậy đi nhà vệ sinh, thay quần áo, chuẩn bị gọi Trương Viễn tan tầm, lại phát hiện Trương Viễn và Mễ Đế trò chuyện càng ngày càng hăng.
Mễ Đế và Trương Viễn ngồi trên bàn:
- Cô ấy xinh đẹp không?
Trương Viễn lắc đầu:
- Không xinh đẹp.
Mễ Đế ồ một tiếng:
- Anh thích cô ấy vì cái gì?
Trương Viễn suy nghĩ một chút:
- Cô để tôi nói, tôi thực sự không thể nói được, chính là cảm thấy mỗi lần ở chung với cô ấy đều rất vui vẻ...
Mễ Đế trầm mặc:
- Anh làm sao không nói cho cô ấy biết anh thích cô ấy vậy?
Trương Viễn cười khổ một tiếng:
- Thích một người, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy mình đặc biệt thấp kém, luôn luôn thấy mình không tốt, không đủ ưu tú, đàn ông đều hi vọng mình có thể gầy dựng sự nghiệp đỉnh cao, bảo vệ người mình yêu, trở thành anh hùng của người đó.
Mễ Đế lắc đầu:
- Kỳ thật, rất nhiều cô gái lại không cần những thứ này.
Trương Viễn sững sờ:
- Vậy thứ cô ấy muốn chính là gì?
Mễ Đế nghiêm túc nói:
- Chân thành và dũng cảm thôi.
Trần Thương nhìn bộ dáng của Mễ Đế, lại chẳng giống một người bệnh tâm thần chút nào, logic rất rõ, đối đáp trôi chảy, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Lần này, Trần Thương nhíu mày.
Vào lúc này, tiếng hệ thống nhắc nhở lại vang lên.
【 đinh! Trợ giúp Mễ Đế chẩn đoán ra căn bệnh, cũng tiến hành trị liệu, giải bỏ hiểu lầm giữa Từ Tử Minh, nhiệm vụ hoàn thành sẽ thu được ban thưởng: Tinh thông phân tích kết cấu hệ thần kinh! 】
Vừa nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, ánh mắt của Trần Thương lập tức sáng lên, quả nhiên là bệnh
Đợi đến sau khi Mễ Đế rời đi, Trương Viễn như đã nói ra rất nhiều tâm sự.
- Đại thần, cô gái Mễ Đế này tôi luôn cảm thấy là lạ! Nhưng lạ chỗ nào tôi cũng không nói được
Trương Viễn nhíu mày nói.
- Khi tôi nói chuyện trời đất với cô, hàn huyên rất nhiều chuyện, bao gồm ký ức ngắn, ký ức thời gian dài, cô đều nhớ rất rõ, sức phán đoán tính toán đều rất tốt, chẳng giống bộ dáng một bệnh nhân nên có.
Trần Thương lập tức nhịn không được nhổ nước bọt nói:
- Đây là lý do anh nói chuyện trời đất với con gái nhà người ta? Tôi còn vừa nghe hai người trò chuyện tình yêu đấy, anh hỏi bệnh án là hỏi cái này à?
Trương Viễn lập tức đỏ mặt:
- Không phải, đây không giống vậy.
- Sau đó, tôi cảm thấy cô gái này thật hợp, nên hàn huyên thêm vài câu.
Trần Thương nhịn không được bật cười.
Lúc xế chiều, Mễ Đế cũng không có tới.
Buổi tối Trần Thương làm ca đêm, lúc ăn cơm tối, Từ Tử Minh tự nhiên gọi điện cho Trần Thương, để anh không cần đặt trước thức ăn ngoài.
Đợi đến gần sáu giờ, Từ Tử Minh xách theo túi đến phòng trực ban cấp cứu.
- Tối nay tôi bồi anh trực ca đêm
Từ Tử Minh vừa đi vào, đã trực tiếp nói vào vấn đề.
Trần Thương thấy đồ ăn phong phú, nhịn không được cười cười:
- Chị dâu không cho anh vô nhà à?
Từ Tử Minh liếc mắt:
- Con gái, chính là phiền phức! Không phải chỉ là một hiểu lầm à, cắt... Nhất định phải lôi chuyện cũ ra, nói tôi trước đây làm nhiều chuyện, nhất định phải xem điện thoại của tôi.
- Tôi không cho xem, lại nói tôi bên ngoài có người, cất giấu bí mật
- Anh nói chúng ta đều là người trưởng thành, ai cũng cần chút riêng tư đúng không?
- Tôi cho cô ấy xem, ngoài miệng nói không xem, nhưng lại xem hơn nửa ngày, rồi nói trong lòng tôi có quỷ, thứ nên xóa đã xóa xong
Trần Thương nhịn không được bật cười:
- Được rồi, đừng nóng giận, Mễ Đế này nha, thật sự có bệnh
Từ Tử Minh sững sờ, ánh mắt sáng lên:
- Tra ra được rồi?
Trần Thương lắc đầu:
- Hôm nay lúc anh vừa đi, cô ấy lại xem Trương Viễn như bạn trai...
Từ Tử Minh nghe đến đó, lập tức buông đôi đũa trong tay xuống:
- Kiểu nói này của anh... Tôi còn thực sự nhớ tới có một loại bệnh! Bà xã từng nói qua với tôi...
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Gọi là gì?
Từ Tử Minh lắc đầu:
- Tôi nhớ không rõ, hẳn là một loại bệnh trong khoa thần kinh, đương nhiên, cũng có thể là bệnh khoa tâm thần, hội chứng hoang tưởng
Trần Thương tò mò hỏi:
- Khác nhau ở chỗ nào vậy?
Từ Tử Minh gật đầu:
- Ưm, có chút khác
- Nếu như là khoa thần kinh, có thể rất ngắn, xuất hiện ngắn hạn là chủ yếu, nhưng nếu là khoa tâm thần, gọi là hội chứng hoang tưởng gì đó, thì lại phiền toái, cần can thiệp thuốc thời gian dài, phương pháp trị liệu giống như bệnh tâm thần phân liệt.
Nghe thấy xong, Trần Thương lập tức nhíu mày.
Cũng không quan tâm tới ăn cơm, mở notebook tùy thân ra kiểm tra.
Lịch sử trước đó Mễ Đế rất khỏe mạnh, chưa phát hiện bất cứ bệnh tật gì, trong lịch sử dòng họ cũng không có bệnh di truyền.
Hơn nữa người bệnh có hơi choáng đầu, từ loại tình huống này...
Nếu là hội chứng hoang tưởng, Trần Thương lại không quá tán thành, dù sao như Trương Viễn nói, Mễ Đế này ngoại trừ nhận lầm người, thì mấy tình huống khác, đều rất tốt
Có điều, hai người cũng không mãi xoắn xuýt chuyện này.
So sánh với Mễ Đế, thứ họ quan tâm hơn chính là việc đầu đề phẫu thuật kia.
Trần Thương và Từ Tử Minh ngồi bên này chỉnh lý phẫu thuật ban ngày, nhìn video phẫu thuật, thảo luận một phen.
Hiện tại mỗi ngày Trần Thương đều phải làm hai ba cuộc phẫu thuật, có điều vì người bệnh báo danh cũng không phải rất nhiều, nên thời gian vẫn khá sung túc.
Khi hơn mười giờ đêm, âm thanh 120 của xe cấp cứu vang lên.
Trần Thương vội vàng buông giấy bút trong tay xuống, đứng dậy chạy ra ngoài.
Từ Tử Minh tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, đi theo ra.
Dương Khiết vội vàng nói:
- Bác sĩ Trần, người bệnh là người già 82 tuổi, giới tính nam, tay chân một bên đột nhiên mất lực, té ngã trên đất.
Trần Thương nghe xong, vội vàng gật đầu:
- Được, gọi điện thoại khẩn cấp cho nội khoa thần kinh hội chẩn
Nói xong, vội vàng chuyển đưa người bệnh đến phòng cấp cứu.
Nhồi máu não cấp tính? Hay xuất huyết não?
Hiện tại lại trở thành một vấn đề.