Trần Thương vội vàng bảo y tá yêu cầu hội chẩn gấp, đã vội vã đến cửa ra vào cấp cứu.
Từ Tử Minh đi theo sau Trần Thương, với tư cách đại chủ nhiệm ngoại khoa Tim, anh ấy tự nhiên rất có nhiều kinh nghiệm tình huống khẩn cấp.
Mà mấu chốt là thật anh cũng có hiểu chút nào bên nội khoa thần kinh
Dù sao bà xã nhà mình là bác sĩ chủ nhiệm nội khoa thần kinh, phó chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh trung tâm Cấp cứu, mưa dầm thấm đất cũng có thể học được không ít.
Hơn nữa, còn phải nói đến trước đây khi theo đuổi Triệu Đan Yến, Từ Tử Minh soạn bài không ít, làm ra bộ dáng học bá, quả thực vẫn có hiểu biết đôi chút về bệnh hệ thần kinh.
Mà sau này khi kết hôn, nếu có cãi nhau cũng đi đường tắt, mỗi lần chọc Triệu Đan Yến tức giận, lại sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đi viết một luận văn hệ thần kinh, khoan hãy nói, một hai việc này, Từ Tử Minh thật đúng là đã học được không ít.
Nếu không tại sao vừa rồi có thể nghĩ tới mấy hội chứng như hoang tưởng và hệ thần kinh bị tổn thương kia.
Bên này, xe cấp cứu dừng hẳn, bác sĩ trên xe cũng hỗ trợ đưa người bệnh an toàn rơi xuống đất.
Y tá Dương Khiết bên này thì mau mau đẩy giường, di chuyển người bệnh lên giường, chuẩn bị cấp cứu.
Lúc này, ông cụ chưa hôn mê, chẳng qua chỉ nhắm mắt lại, rõ ràng có chút bực bội bất an, trong miệng la hét cái gì, hai tay cũng đong đưa bốn phía.
Các loại đẩy giường xuống một cái, một bà lão cẩn thận từng li từng tí bước xuống từ xe cấp cứu, mặt mũi bà nhăn nheo, cũng cỡ hơn tám mươi tuổi.
Từ Tử Minh thấy thế, vội vàng dìu bà lão, cẩn thận đi xuống.
Bên này, bác sĩ trên xe cũng nói qua với Trần Thương:
- Người bệnh té lăn trên đất ba giờ trước, ngôn ngữ không rõ, tay chân bên phải đã cứng ngắt bất lực, khóe miệng méo...
Trần Thương lập tức biến sắc:
- Là xuất hiện sau khi ngã xuống? Hay xuất hiện trước khi ngã xuống?
Bác sĩ đi theo lắc đầu:
- Bản thân bác gái cũng không biết chắn chắc.
Một câu để hệ số nguy hiểm của người bệnh lại lần nữa tăng lên không ít.
Bà cụ bên này đi tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:
- Hẳn là trước đó, chân không có sức lực, rồi mới ngã xuống.
Trần Thương thấy thế, cũng nói qua với Dương Khiết:
- Mang người bệnh đi chụp CT trước, nhìn não có xuất huyết hay không?
Đối với kiểm tra hệ thần kinh, nếu như trong khung thời gian nhất định, phải phán đoán người bệnh có xuất huyết não hay không, nhất định phải làm CT sọ não, vì xuất huyết não trong một khoảng thời gian, khả năng nhìn xuất huyết của CT cũng chuẩn xác hơn hạch từ.
Vì thế hiện tại rất nhiều người khi nằm viện, bác sĩ luôn luôn sẽ để làm CT trước, bài trừ xuất huyết não sau đó mới làm hạch từ, bởi vì hạch từ khá là chuẩn xác với việc nhìn thấy nhồi máu não.
Xuất huyết não và nhồi máu não toàn bộ đều gọi là đột quỵ não, nhưng bản chất cơ chế phát bệnh và cách trị liệu lại khác nhau.
Một cái là huyết quản não thủng, bị chảy máu, cần cầm máu, một cái là nhồi máu não cần tan huyết lưu thông máu.
Nếu trị liệu ngược, xuất huyết tiến hành lưu thông máu, chuyện này có thể sẽ quá trớn.
Mặc dù nói, tỉ lệ tử vong đột quỵ não đồng thời không cao, nhưng nếu phương án trị liệu của anh đều ngược lại, khi đó không chết cũng sẽ tê liệt.
Vì thế, cần phải nhanh chóng tiến hành chẩn bệnh đột quỵ não hư thực của người bệnh, cố gắng hết khả năng hoàn thành các loại ước định cơ bản CT não trong sáu mươi phút sau đó ở phòng cấp cứu đồng thời đưa ra quyết định trị liệu.
Trần Thương gọi điện thoại cho khoa X-Quang, gọi điện thúc giục một phen, căn dặn nếu như chưa xuất huyết, thì đi hoàn thiện kiểm tra hạch từ một chút.
Vẻ mặt lão bà nhìn qua đều rất lo lắng, nhưng lại không nhanh không chậm mở một bao vải ra, chậm rãi lấy một đống bệnh án nằm viện đưa tới.
- Bác sĩ, đây là bệnh án nằm viện của ông ấy, có năm 2015,2018, năm 2019...
Trần Thương vừa mở ca bệnh ra, nhìn thông tin ngay ngắn rõ ràng, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Có mấy thứ này, quả thực tiết kiệm không ít phiền phức.
Bệnh án nhập viện cũng vô cùng rõ ràng, hơn nữa có mấy ca bệnh này ở đây, việc phán đoán về phát triển bệnh của người bệnh cũng tương đối toàn diện hơn.
Bà lão đứng ở một bên, cũng không quấy rầy Trần Thương, nhưng vẻ mặt u ám từ đầu đến cuối vẫn không thể nào tản đi.
Bạn già nhồi máu não không phải một ngày hai ngày, mỗi lần vào bệnh viện đối với bà cụ 82 tuổi mà nói, đều là một lần khảo nghiệm nghiêm trọng.
Huống chi lần này còn là cấp cứu.
Trần Thương nhịn không được hỏi:
- Bác ơi, thời gian lúc phát bệnh tới giờ dài bao lâu rồi ạ?
Bà lão suy nghĩ một chút, nhìn đồng hồ trên cổ tay đã cũ kĩ, chắc chắn nó:
- Không đến 1 giờ, chuẩn xác chút là 50 phút.
Trần Thương nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, nếu nhồi máu não, vậy thì thời gian càng ngắn hiệu quả trị liệu sẽ càng tốt.
Khi Trần Thương sắp xếp ca bệnh, bà lão trên cơ bản cái gì cũng có thể nói lên, đối với tình huống ông lão cũng rõ như lòng bàn tay.
Mỗi ngày uống thuốc gì, ăn bao nhiêu, huyết áp sáng sớm buổi trưa cao bao nhiêu, khống chế đường máu gần đây như thế nào...
Điều này làm cho Từ Tử Minh đứng một bên, nhịn không được nói:
- Bác, bác thật hiểu rõ nha, so với y tá phòng giám sát còn chặt chẽ cẩn thận hơn đó.
Lão bà cười ha ha, thở dài:
- Hai bác tới tuổi này rồi, cũng sống với nhau hơn nửa đời người, chăm sóc ông, chính là đang chăm sóc bản thân, đã lớn tuổi rồi, cũng sợ còn một người, có ổng bồi bạn, dù nằm ở nơi đó không nói lời nào, tôi cũng thấy an tâm
- Hai bác kết hôn hồi 16 tuổi, hiện tại cũng 82, sáu mươi năm này cũng đã trải qua rất nhiều, nếu thật không có ổng, bác đoán chừng cũng sống không được bao lâu.
Lúc lão bà nói chuyện, trong câu chữ đều mang một cảm giác rất có văn hóa.
Ánh mắt cô đơn và kiên định.
Từ Tử Minh cũng bị câu này làm cho sửng sốt.
Lão bà nhìn hai người, chậm rãi nói:
- Bác sĩ, bác nói câu này từ đáy lòng, tốt nhất có thể làm các cậu thoải mái một chút, nếu thật sự không xong, bác nhìn ông ấy khó chịu, bác cũng đau lòng, còn không bằng bình thản đi.
- Ông ấy là người có bản lĩnh, cả đời oanh oanh liệt liệt đi tới, lòng tự trọng quá mạnh, trước đây có nói với bác, nếu như sống đến già lại biến thành trở ngại, chẳng bằng ra đi bình thản.
- Bác đừng lo lắng, chúng cháu nhất định cố gắng hết sức
Nghe thấy câu nói này, Trần Thương và Từ Tử Minh lập tức sững sờ, xoay người nhìn lại, phát hiện là Triệu Đan Yến, cũng chính là bà xã Từ Tử Minh.
Không biết lúc nào, cô đã xuất hiện
Mà cũng không biết ngây người ở sau lưng bọn anh bao lâu.
Mấu chốt là Từ Tử Minh tò mò nhìn vợ mình, anh không nghĩ tới Triệu Đan Yến sẽ đang ở trong bệnh viện.
Trần Thương quay người, cười cười:
- Chị dâu, chị đến rồi.
Từ Tử Minh muốn nói gì đó, nhưng Triệu Đan Yến vốn cũng không cho anh chút vẻ mặt tốt.
Triệu Đan Yến gật đầu:
- Ừm, đưa bệnh án người bệnh cho tôi nhìn một chút.
Trần Thương vội vàng gật đầu.
So với Triệu Đan Yến, nghiệp dư của mình lại rất nhiều, dù sao cũng là bệnh nội khoa thần kinh, Triệu Đan Yến sẽ xử lý càng hiệu quả hơn.
Trần Thương gật đầu, vội vàng đưa thông tin và bệnh án của người bệnh mình vừa sắp xếp qua.
Từ Tử Minh muốn nói cái gì, lại chỉ có thể thở dài.
Chuyện này anh thật không biết nên giải thích thế nào?
Nên dứt khoát đứng ở một bên.
Trần Thương thấy Triệu Đan Yến không để ý tới Từ Tử Minh, Từ Tử Minh cũng không chủ động nói chuyện, đứng ở một bên, nhịn không được nở nụ cười khổ.
Hiểu lầm này thật là phiền phức.
Dù sao Mễ Đế cũng không ở đây, chuyện ôm ấp yêu thương cũng sẽ không thể làm rõ.