Nói như vậy hơi khoa trương.
Từ Tử Minh luôn một cứu phẫu thuật điều trị đối với bệnh van.
Mặc dù năng lực phẫu thuật bình thường, thế nhưng trí tưởng tượng của anh quả thực rất phong phú.
Luôn thích làm các phát minh sáng tạo nhỏ để thay đổi quá trình phẫu thuật truyền thống.
Mặc dù đại đa số đều tương đối bình thường, nhưng cũng có một vài phát minh nhỏ có độ lưu truyền khá rộng.
Cũng ví dụ như phát minh ra mang chỉ van, trực tiếp giúp giảm bớt 20 phút thời gian phẫu thuật.
Từ Tử Minh tiếp tục nói:
- Dù gì thì tôi cũng đã xin bằng độc quyền trong nhiều năm như vậy, vì thế nên cũng quen biết được nhiều người trong bộ phận độc quyền, chuyện này cậu cứ giao cho tôi làm là được rồi.
Trần Thương gật đầu, cười nói:
- Được, vất vả cho chủ nhiệm Từ rồi, ngày mai tôi bắt đầu dạy anh kỹ thuật giá đỡ vòi voi nhà họ Trần, thế nào?
Vừa nghe câu này, tiếng kêu ca, phàn nàn lập tức vang lên
Việc tốt như vậy lại rơi xuống đầu Từ Tử Minh.
Mà Từ Tử Minh thì đắc ý cười ha ha.
Hét to “ông trời không tệ với tôi”.
Phòng phẫu thuật cách âm rất tốt.
Bên này náo nhiệt, bên ngoài cũng không nghe thấy gì.
Thiết kế này khá hợp lí, dù sao người bệnh được đưa đến phòng phẫu thuật, còn chưa có thời gian gây mê, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh cưa điện liên tiếp của khoa chỉnh hình bên cạnh, không chừng sẽ lại vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy ra ngoài.
Đột nhiên Trần Thương tò mò hỏi:
- Chủ nhiệm Từ, bằng độc quyền này của anh cuối cùng được xử lí như thế nào?
Từ Tử Minh tỉnh bơ khụ khụ một tiếng:
- Cũng không xử lí thế nào, là được công ty y dược mua lại.
Mọi người xung quanh nghe xong, lập tức vểnh tai lên.
Mua bán độc quyền
Đây chính là hướng đi đến đỉnh cao của cuộc sống?
Nghe thấy có tiền, Trần Thương cũng lập tức bắt đầu vui vẻ.
- Chủ nhiệm Từ... độc quyền này của anh... bán bao nhiêu tiền?
Từ Tử Minh khụ khụ một tiếng, trên mặt có hơi mang ánh sáng.
- Cái này, cũng còn tốt, không nhiều lắm, cũng hơn 2000 vạn, nhưng giá tiền độc quyền là có cao có thấp, cao có trăm vạn, rẻ hơn mười vạn cũng có, chủ yếu vẫn là do công ty y dược thẩm định.
Mọi người đột nhiên ồ lên.
Hơn 2000 vạn, cái này ở đâu cũng không phải là số lượng nhỏ.
Ở Kinh Đô có thể mua được mấy ngôi nhà
Ai cũng không phát hiện, chủ nhiệm Từ khiêm tốn này thật sự là giấu tài
Từ Tử Minh nhìn thấy ánh mắt sùng bái của mọi người, trong lòng vô cùng thoải mái hài lòng.
Nhưng những người khác đều là bối cảnh.
Quan trọng chính là ánh mắt khiếp sợ của Trần Thương.
Thật sự quá sảng khoái
Bao nhiêu năm sau này nhớ lại, Từ Tử Minh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đây chính là khoảng khắc nổi bật nhất của mình
…
Sau khi Trần Thương nghe thấy có thể bán được nhiều tiền như vậy, trong lòng cũng vui vẻ hơn không ít.
Gần đây luôn giữ liên lạc cùng với công ty X-Pri của Howard, kỹ thuật X-Pri là một loại giống như phương thức can thiệp vào phẫu thuật van tim.
Trần Thương rất xem trọng
Thế nhưng, cổ đông của X-Pir cũng khẳng định không chỉ có mỗi mình Trần Thương, bởi vì Trần Thương chắc chắn sẽ không làm tốt.
Là một công ty, nếu như không đủ năng lực, tốt nhất là hãy tìm thêm những đối tác đáng tin cậy.
Thế nhưng số tiền hiện tại của Trần Thương thậm chí rõ ràng là không thể có được 10% cổ phần.
Hiện tại công việc của Howard ở Mỹ về cơ bản đã kết thúc, việc lựa chọn vị trí ở Trung Quốc cũng rất nhanh, về vấn đề cổ phần này cũng cần thương lượng môt cách sớm nhất.
Đối với việc kiếm tiền, Trần Thương không phải bởi vì tham lam.
Mà nhiều tiền thì dù sao cũng tốt hơn so với tiền ít.
Tiền có thể giải quyết không ít vấn đề, những vấn đề này, đều là những vấn đề phổ biến nhất trong xã hội.
Về phần phẫu thuật giá đỡ vòi voi này của mình, Trần Thương cũng không nghĩ sẽ bán cho công ty X-Pri, bởi vì đối phương đối với tài liệu nghiên cứu mạch máu cũng không đáng tin cậy.
Trần Thương cất lại tờ giấy trong tay, để vào trong túi áo.
Lúc này, Từ Tử Minh trở thành tiêu điểm, dù sao hơn năm mươi cái độc quyền, cái này cũng đủ để kiêu ngạo.
Giá trị bản thân này có thể lọt vào danh sách các bác sĩ giàu nhất Trung Quốc của Forbes.
Về việc có bằng hay không thì Trần Thương không biết.
Từ Tử Minh vừa xúc động, thở dài:
- Quả thật, không đơn giản như mọi người nghĩ đâu, những độc quyền nhỏ kia chính là càn sức sáng tạo, chắc chắn không tốn công sức, thế nhưng... mọi người đừng nghĩ như thế, nếu như mọi người có thể nghĩ đến thì những người khác sẽ không nghĩ đến à?
- Người ta biết rõ ý tưởng này, bản thân không thể tự đi làm à?
- Mà những bằng độc quyền kiếm nhiều tiền kia, nếu không có thời gian dài nghiên cứu thì thật không thể làm được, chủ nhiệm Lý, người đã về hưu của khoa Đông y chúng ta, mấy chục năm kinh nghiệm tổng kết của ông ấy mới mua được không đến 50 vạn phí độc quyền.
- Nhà tư bản cũng không phải đồ ngốc
Sau khi nói xong, Từ Tử Minh nhìn Trần Thương một cái:
- Giống như kỹ thuật giá đỡ vòi voi này của giáo sư Trần, người bình thường không thể làm được, thật sự là kiếm tiền, thế nhưng mọi người không nhìn giáo sư Trần đã nỗ lực cố gắng biết bao nhiêu?
Vừa mới bắt đầu mọi người còn cảm thấy Từ Tử Minh nói rất có lý.
Nhưng câu nói cuối cùng, tất cả mọi người đều im lặng.
Quay người nhìn Trần Thương, suy tư.
Rất mệt à?
Thực sự nỗ lực rất nhiều à?
Chẳng lẽ không phải vì thằng nhãi này là thiên phú dị bẩm à?
Từ Tử Minh nhìn thấy dáng vẻ này của mọi người, một người đã từng trải, không nhịn được lắc đầu thở dài nói:
- Mọi người, không cần biểu hiện như vậy chứ.
- Không tin thì mọi người hỏi thử giáo sư Trần xem, cậu ấy làm cái này đã nỗ lực bao nhiêu! Tập trung bao nhiêu tinh thần
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, đúng vậy, thật sự rất vất vả
Mọi người một mặt nghi vấn, rất không tin.
Trần Thương không nhịn được thở dài:
- Thật
- Ít nhất... một tuần
- Không đúng, là hai tuần! Tôi vừa nghĩ ra loại thuật thức này đã bắt đầu tìm tài liệu, trước trước sau sau... ừm, thời gian hai tuần
Trần Thương cảm thấy, chắc là rất nhiều rồi đúng không?
Sau khi mọi người xung quanh nghe thấy, lập tức thoải mái, khuôn mặt biểu lộ “tôi biết ngay mà”.
Đã nói mà
Mới có hai tuần
Sau khi Từ Tử Minh nghe thấy, suýt nữa ói máu.
Vào lúc này, anh hiểu được một chuyện, sau này lúc giả vờ, không thể có Trần bức vương ở đây, bằng không sẽ bị đánh tan.
Từ Tử Minh hít sâu một hơi
…
…
Từ Tử Minh rất có trách nhiệm, vì chuyện bằng độc quyền mà chạy trước chạy sau.
Thời gian sắp xếp xin độc quyền còn lâu hơn rất nhiều so với thời gian gửi luận văn.
Đợi sắp xếp xong rồi, chuyện bằng độc quyền bị đánh cắp đều có xảy ra.
Nếu như nói gửi luận văn là dựa vào tháng để tính, vậy bằng độc quyền là dựa theo năm để tính...
Dù sao bộ phận độc quyền trong nước chỉ có một đơn vị, mà mỗi ngày người xin độc quyền lại có nhiều như thế.
Từ Tử Minh có kinh nghiệm phong phú, mà lại thật sự xem chuyện của Trần Thương biến thành chuyện của mình, tự mình bỏ tiền túi chuẩn bị trên dưới.
Trận đấu thứ bảy, chủ nhật Trần Thương trực tiếp hủy bỏ, đi theo chủ nhiệm Từ chạy trước chạy sau, phần ân tình này cũng ghi nhớ ở trong lòng.