Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1373 - Chương 1373: Hai Tuần! Thật Sự Là Hai Tuần

Khi bac si mo hack full
Chương 1373: Hai Tuần! Thật Sự Là Hai Tuần
 

Người với người chung sống là tương trợ lẫn nhau.

Mà ngày thứ hai, Từ Tử Minh mặt mày hồng hào tìm đến Trần Thương, cười nói:

- Không có vấn đề gì, hôm nay tôi đã đưa cho ban khoa học kỹ thuật để kiểm tra, nếu không vấn đề gì lớn thì sẽ sớm xét duyệt thôi

Trần Thương vội vàng nói cảm ơn.

Từ Tử Minh chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng nói:

- Nhưng... giáo sư Trần, tôi đoán rất nhanh sẽ có không ít công ty dược tìm đến cửa

Trần Thương sững sờ:

- Có ý gì?

Từ Tử Minh trực tiếp nói:

- Bộ phận độc quyền sẽ công bố tin tức, quan trọng nhất là, lúc tôi nộp đơn, rất nhiều người đã quan tâm, tôi đoán sắp tới sẽ có rất nhiều người tìm đến cửa.

- Hơn nữa, quan trọng là điểm nóng của cậu còn ở đây

Trần Thương nghe xong:

- Đây là chuyện tốt

Từ Tử Minh cười nói:

- Là chuyện tốt, tôi sẽ sớm nói cho cậu một tiếng, caauuj chuẩn bị tốt tinh thần được người khác đưa tiền đi

Trần Thương nghĩ đến chuyện tốt này, bất đắc dĩ vui vẻ cười.

Vào buổi sáng, Cao Hoa Vinh gọi điện đến.

- Giáo sư Trần, Vương Đống tỉnh rồi

Cao Hoa Vinh hưng phấn nói.

Sau khi Trần Thương nghe thấy vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên:

- Tỉnh rồi? Bây giờ tôi lập tức đến ngay

Vương Đống thật sự là đã làm cho bọn người Trần Thương lo lắng.

Sau ca phẫu thuật vào đầu tuần trước, ban đầu dự tính là ngày hôm sau sẽ tỉnh dậy, kết quả chờ liên tục ba bốn ngày cũng không tỉnh dậy.

Chuyện này khiến mọi người rất lo lắng

Rất rõ ràng, Vương Đống đã rơi vào tình trạng hôn mê gan sau ca phẫu thuật gan.

Trần Thương cũng đã đến quan sát mấy lần.

Tình huống của người bệnh khiến Trần Thương vô cùng khó xử.

Mấy ngày nay, trong lòng vợ Vương Đống vô cùng lo lắng, tâm trạng lúc thì trên trời, lúc thì xuống đất.

Đang định bán nhà để phẫu thuật thì cô đột nhiên biết được chồng đã mua bảo hiểm

Chưa kịp vui mừng, kết quả sau khi chồng phẫu thuật, đã lâu không thấy tỉnh lại.

Mỗi ngày, sau khi vợ đưa con đến trường, đều sẽ tới bệnh viện, cách cửa phòng giám sát chờ chồng tỉnh lại.

Nhưng từng ngày trôi qua mà vẫn không có tin tức.

Trong nháy mắt đã qua một tuần.

Cô bắt đầu lo lắng, chồng sẽ không trở thành người thực vật chứ?

Sau khi Vương Đống tỉnh lại, mở to mắt nhìn thế giới này, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Anh cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu, mơ thấy rất nhiều ác mộng.

Nhưng...

Vẫn luôn không tỉnh lại.

Thế nhưng, lại luôn có một ý niệm không ngừng nhắc nhở bản thân, khiến anh không thể tiếp tục ngủ tiếp, vợ và con của anh còn đang đợi anh tỉnh lại.

Anh bắt đầu liều mạng giãy giụa

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vương Đống cũng đã mở mắt.

Anh không chết

- Bác sĩ, tôi... đã khỏi chưa?

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Vương Đống tỉnh lại.

Cao Hoa Vinh nhìn thấy Vương Đống:

- Bây giờ tình huống của anh tương đối nguy hiểm, vừa mới thoát khỏi trạng thái hôn mê gan.

- Tai nạn giao thông đã làm tổn thương gan nghiêm trọng, phẫu thuật cắt bỏ phần lớn gan, bây giờ gan của anh hoàn toàn không đủ để chống đỡ thời gian hoạt động dài thường ngày của anh, cần nhanh chóng cấy ghép gan.

- Vợ, xin lỗi… bác sĩ nói anh không thể làm việc được nữa rồi…

Lúc Trần Thương bước vào phòng giám sát chỉ nghe được một câu nói như vậy, thấy Vương Đống ôm vợ, khóc rất thương tâm.

Lúc Vương Đống nói chuyện, trong lòng thật sự rất tuyệt vọng.

Đối với người đàn ông ở thủ đô tìm kiếm sự sinh tồn trong khe hẹp thì sống được đã rất khó rồi, càng đừng nhắc đến cuộc sống nữa.

Nguy cơ đột nhiên đến làm cho anh không thể làm việc được nữa, điều này còn làm anh khó chịu hơn so với giết anh.

Mỗi tháng tiền phòng cao bao nhiêu?

Tiêu xài hàng ngày nhiều bao nhiêu?

Áp lực công việc lớn thế nào?

Phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?

Những việc này đều là áp lực tâm lý của một người đàn ông, từng bước xâm chiếm ý chí của anh.

- Nói anh còn phải phẫu thuật cấy ghép gan.... năm nay không cách nào kiếm tiền được...

Trước kia kiên cường, nhưng lúc này, anh đã triệt để buông xuống.

Anh chẳng qua cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, anh vừa phải gánh vác gánh nặng của gia đình, vừa phải khoác lên chiếc áo giáp nuôi sống gia đình và chiến đấu với cuộc sống.

Nếu như có một ngày, gỡ áo giáp xuống thì mới phát hiện, thì ra anh đã mình đầy thương tích.

Mà bên trong lớp áo giáp này, người đàn ông trẻ vẫn là người đàn ông trẻ.

Người phụ nữ rất kiên cường, nhìn thấy Vương Đống tỉnh lại, cô đột nhiên cảm thấy, cuộc đời này cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

Cái gì xe, cái gì phòng, chỉ cần có anh ở đây, đó mới là cuộc sống.

Cô cúi người, lấy khăn giấy trong túi ra, lau sạch nước mắt cho Vương Đống.

- Đừng sợ, đã có em ở đây

- Anh đó, chính là thích phô trương thanh thế, anh đã quên lúc đầu là ai đã giới thiệu cho anh vào hội học sinh à? Là em

- Đừng sợ, có em ở đây.

Nói đến đây, người phụ nữ ôm đầu Vương Đống, hôn một cái lên trán.

- Chồng, đã nhiều năm như vậy, cảm ơn anh đã chăm sóc, em rất hạnh phúc khi có thể gặp được anh.

- Sau này, quãng đời còn lại, hãy để em chăm sóc anh

- Cùng lắm thì chúng ta không ở thủ đô nữa, đợi anh xuất viện, chúng ta cùng rời khỏi thủ đô, về quê huyện của anh, không phải anh vẫn luôn muốn mở cửa hàng à? Em sẽ cùng với anh

Vừa nghe câu này, những người bệnh xung quanh đều cảm động.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt đều là những người bệnh nặng, họ thật sự kiệt quệ về thể xác và tinh thần vì sự tra tấn của bệnh tật.

Thế nhưng ốm đau có thể chịu đựng, việc duy nhất không thể chịu đựng được chính là nỗi lo lắng trong lòng.

Cũng giống như bệnh ung thư, nó đầu tiên không phải là đánh tan cơ thể của bạn, mà là trái tim của bạn.

Làm cho bạn thậm chí không có dũng khí để chiến đấu với nó

Bệnh tật từ từ phá hủy cơ thể con người, nghiền nát ý chí của con người, tra tấn linh hồn con người, sau cùng là chậm rãi phá hủy đi một gia đình.

Đây mới chính là chỗ đáng sợ nhất của nó.

Mà nếu như lúc này, có những người thân có thể cùng với bạn, đi qua thời gian hiếm hoi nhất của cuộc đời này, thì quãng đời còn lại bạn sẽ thoát khỏi kén để biến thành bướm.

Vương Đống và vợ của anh, đã làm cho mọi người trong phòng chăm sóc đặc biệt đều im lặng rơi nước mắt.

Trần Thương từ từ đi lên phía trước, đứng bên cạnh Cao Hoa Vinh.

Sau khi nhìn thấy Trần Thương, Vương Đống giống như nhìn thấy cứu tinh.

- Tôi nhớ anh... là anh đã cứu tôi...

Vương Đống cảm kích nhìn Trần Thương.

- Bác sĩ... tôi có thể xin anh không? Hãy cứu tôi, được không?

Trần Thương vào lúc này, nhận được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Đinh! Phát động nhiệm vụ, hoàn thành 10 ca phẫu thuật cấy ghép lá gan, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kỹ năng cấy ghép lá gan tăng đến cấp hoàn mỹ!]

Sau khi Trần Thương nghe thấy thì không sửng sốt một chút nào.

Không do dự, tiếp nhận nhiệm vụ.

Trần Thương gật đầu:

- Ừm, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực.

Sau khi Vương Đống nghe thấy, lập tức nở nụ cười.

Thời gian sau đó, Trần Thương và Cao Hoa Vinh để cho họ thời gian nói chuyện riêng, bắt đầu thảo luận phẫu thuật tiếp theo.

Mà vợ Vương Đống nhỏ giọng nói với Vương Đống:

- Chồng, anh còn nhớ chuyện anh mua bảo hiểm không? Lần này có tác dụng rất lớn

- Em vốn chuẩn bị bán phòng, nhưng... bảo hiểm của anh...

Bình Luận (0)
Comment