Nghe thấy lời nói của vợ, Vương Đống lập tức sửng sốt.
Nằm ở trên giường, nhớ lại những chuyện đó, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười.
Đều nói người tốt bị người bắt nạt, nhưng trời thì không.
Quả nhiên là vậy
Từ trước đến nay anh không hề nghĩ tới, chuyện lúc đó bị quản lí bắt nạt, lại cứu mình vào lúc mấu chốt.
Bùi ngùi không thôi
Một giờ sau, hai người nói chuyện xong, người vợ đi ra ngoài.
Vương Đống lo lắng.
Những tâm tư lo lắng của vợ đều giữ ở trong bụng, có thể trở về đánh một giấc, mấy ngày nay, ngày nào cũng không ngủ được.
Việc cấy ghép gan, cần tìm kiếm và ghép đôi nguồn gan thích hợp.
Đây chính là điều phiền toán nhất.
Nhiều khi, khía cạnh rắc rối nhất của cấy ghép nội tạng chính là việc tìm kiếm cơ quan thích hợp.
Phẫu thuật chân chính, độ khó cũng không lớn.
…
…
Công việc vẫn tiếp tục như bình thường.
Một ngày nọ, Trần Thương vừa tan làm thì nhìn thấy một người đàn ông đi theo sau lưng mình.
Trần Thương không hề ngợi, lập tức mang găng tay lực lượng vào.
Đây là ai vậy?
Sau khi ra khỏi bệnh viện, người đàn ông bước chân nhanh hơn, Trần Thương cũng cảnh giác hơn.
- Giáo sư Trần, xin đợi chút
Theo tiếng gọi của người đàn ông, Trần Thương mới buông lỏng cảnh giác.
- Anh là ai?
Người đàn ông dở khóc dở cười nói:
- Giáo sư Trần đi làm, tôi không tiện làm phiền, tôi là giám đốc Dương Thượng của công ty trách nhiệm hữu hạn y tế Bảo Thông, hôm nay đến đây là muốn hỏi giáo sư Trần một chút về việc liên quan đến giá đỡ vòi voi.
Người đàn ông cũng sảng khoái, gọn gàng mà linh hoạt, nói rõ lý do.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, bắt đầu nghiêm túc đánh giá người đàn ông.
Mặc một bộ sơ- mi quần tây, không giống người bán hàng, mà giống như một lãnh đạo.
Thật ra, rất nhiều người không kiểm soát được chiếc áo sơ mi, đồ vest, quần âu, giày da và cà vạt này.
Những người trẻ hơn, mặc vào thì đặc biệt giống người bán hàng.
Nhưng người đàn ông tuổi không lớn, đoán chừng không đến bốn mươi tuổi, nhưng lại rất có khí chất, mặc bộ quần áo này rất hợp.
- A, xin chào quản lí Dương.
Trần Thương gật đầu, Dương Thượng có thể đợi đến lúc tan làm, không đến văn phòng tìm anh, điều này khiến Trần Thương có thiện cảm nhiều hơn mấy phần.
Dương Thượng tiếp tục nói:
- Giáo sư Trần, có hứng thú ngồi xuống nói chuyện không? Để tôi giới thiệu công ty của chúng tôi một chút, chúng tôi...
Trần Thương:
- Bao nhiêu tiền?
Dương Thượng còn chưa nói xong, đã bị sự thô bạo, tục khí này của Trần Thương trực tiếp cắt ngang.
Khiến anh ta nửa ngày không có phản ứng gì.
Cái này, căn bản không phù hợp với quá trình đàm phán
Anh không quan tâm đến tình trạng phát triển của công ty chúng tôi?
Không quan tâm đến cơ sở phần cứng, phần mềm của chúng tôi?
Trực tiếp hỏi bao nhiêu tiền?
Dương Thượng điều chỉnh trạng thái một chút:
- Giáo sư Trần muốn bao nhiêu? Trong lòng có cái giá phù hợp không?
Trần Thương cảm thấy, chủ nhiệm Từ Tử Minh có thể bán với giá 2000 vạn, nên bản thân chắc là có thể tranh thủ hơn một chút
Vậy thì...
Tranh thủ thêm một chút đi
Nghĩ đến đây, Trần Thương lặng lẽ thêm 1 số 0 vào đằng sau
- 200 triệu
Trần Thương duỗi hai đầu ngón tay ra, ngón trỏ và ngón giữa, chỉ là... cảm giác động tác của tay hơi giống như cái kéo, không đủ khí thế.
Thế là, Trần Thương lập đổi thành ngón cái và ngón trỏ, có thể khoa tay múa chân, hơi giống như số tám, sợ đối phương hiểu lầm cho rằng bản thân mình lòng tham không đáy.
Đột nhiên Trần Thương gặp khó khăn.
Muốn dùng ngón tay khoa tay múa chân, một cái có khí thế xứng với đơn vị “2” trăm triệu, làm sao lại khó như vậy chứ?
Trần Thương quay người nhìn Dương Thượng, phát hiện đối phương hình như… bệnh rồi?
…
…
Bản thân Trần Thương là một bác sĩ, đương nhiên sẽ không nói lung tung.
Ừm, những người làm ngành y, họ sẽ không nói dối.
Lúc này, trên khuôn mặt của Dương Thượng, điển hình là tuyến giáp đang không ngừng nhấp nhô, khuôn mặt biểu lộ rõ sự kinh ngạc vết nhăn trên mắt ngày càng nhiều, ánh mắt lấp lóe.
Còn kèm theo một chút dịch nhờn phù thũng trên khuôn mặt, ánh mắt đờ đẫn và phản ứng chậm chạp.
Trần Thương thở dài, thật vất vả có mua độc quyền tìm tới cửa, không ngờ lại là một kẻ ngu...
Nghĩ tới đây, Trần Thương thở dài, hơi thất vọng lắc đầu, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Dương Thượng một phát bắt được tay của Trần Thương.
- Giáo sư Trần! Cậu chờ một chút
Trần Thương sững sờ, mềm không được cứng cũng không xong?
Sao anh không tìm một em gái xin đẹp đến trò chuyện với tôi?
Ừm, hai câu này khiến người ta có cảm giác là không có bất cứ mối quan hệ nào.
Dương Thượng bình phục tâm trạng một chút, khuôn mặt đã trở lại bình thường, lộ ra vẻ xấu hổ mà không thất lễ tướng mạo mỉm cười:
- Chẳng lẽ giáo sư Trần không muốn đồng thời xây dựng và khai phát hạng mục này à?
- Công ty chúng tôi có thể cho giáo sư Trần tất cả quyền lên tiếng, thậm chí có thể để anh góp cổ phần vào công ty, chúng ta cùng nhau khai phát xây dựng hạng mục này, giáo sư Trần cảm thấy như thế nào đây?
Trần Thương quả quyết lắc đầu:
- Thật xin lỗi, tôi không muốn.
Trần Thương đương nhiên không muốn, góp vốn thì bản thân mình không am hiểu, lỡ như có một ngày bị người khác vạch trần, cái này không tốt?
Lại nói
Trần Thương cũng không có thời gian để lo lắng hay quan tâm đến những chuyện này.
Vốn là công việc của rất nhiều bệnh viện.
Trần Thương cũng cảm thấy chính mình không đủ EQ để tham gia vào thị trường kinh doanh.
Công ty Bảo Thông này nghĩ là cũng tốt, kéo theo mình ra trận, vừa không cần bỏ ra tiền đi mua bản quyền, lại giảm bớt chi phí tuyên truyền, chỉ cần đi theo chính mình kiếm tiền là được rồi.
Đồng thời cũng chỉ chia hoa hồng.
Bồi thường, cũng không gì tổn thất lớn.
Trần Thương bồi thường độc quyền, vẫn phải tốn thêm nhiều tinh lực, quá phiền phức
Một thân tinh lực này của mình vẫn phải giao cho tiểu Tần, truyền lại cho con cái đời sau sử dụng.
Đường nhiên không thể uổng phí hết.
Nhìn Trần Thương dứt khoát từ chối, Dương Thượng gãi đầu một cái, anh không ngờ gặp phải dạng thô lỗ, từ chối thẳng thừng như Trần Thương thế này...
Chẳng lẽ thiên tài đều là như vậy à?
Được rồi, được rồi, ngày mai quay lại, nhưng mà phải đôi một thủ đoạn khác.
...
Trần Thương đi về phía trước được hơn hai mươi mét, sau đó đột nhiên dừng chân lại.
Liên tưởng tới lời nói của Từ Tử Minh, đột nhiên lông mày nhíu lại.
Mình có bị theo dõi hay không?
Trong lúc nhất thời, Trần Thương đi ba bước năm bước lại quay đầu, nhìn xem có ai đi theo mình hay không.
Nhưng...
Trần Thương không phát hiện ai đi theo mình
Rõ ràng Từ Tử Minh họ nói, khi đó những công ty y tế kia bởi vì tìm tới họ mà mỗi ngày đều bao vây, chặn đánh họ, vận dụng tất cả thủ đoạn để theo dõi họ.
Còn nghĩ đi tìm người trong nhà mình
Nếu như biết anh độc thân cô đơn thì sẽ tìm cách khác mỗi ngày đi theo anh, nếu như anh đã kết hôn thì sẽ bắt đầu đưa tiền tặng quà cho vợ của anh.
Anh không chấp nhận cũng không thể bắt vợ của anh không chấp nhận
Nói chuyện một chút mới biết được các công ty y dược không từ mọi thủ đoạn, những chủ nhiệm họ rất có quyền lên tiếng.
Thậm chí Trần Thương cảm thấy họ đến đây là để khoe khoang thủ đoạn của mình rất lợi hại
Nhưng sao lại không có người nào đi theo mình hết vậy?