Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1375 - Chương 1375: Anh Dựa Vào Cái Gì Mà Không Vui

Khi bac si mo hack full
Chương 1375: Anh Dựa Vào Cái Gì Mà Không Vui
 

Trần Thương đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn.

Tiếp theo…

Đi tiếp vài bước, sau đó Trần Thương tiếp tục quay đầu nhìn lại, phát hiện thật đúng là không người nào đi theo mình.

Loại cảm giác may mắn này cũng không tồn tại bao lâu đã biến mất, thay vào đó là mất mát không hiểu.

Những này công ty y tế thật là kẻ nịnh hót.

Tại sao lại không có ai theo dõi mình chứ?

Là xem thường ta Trần mỗ tôi à?

Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên cảm thấy mình một chút không cảm thấy hạnh phúc vì bị đại lý dược đi theo.

Trần Thương bất đắc dĩ thở dài.

Lại có một ít mất mát.

Tại sao không có công ty y tế phái người theo dõi mình chứ?

Cho dù là một chị gái xinh đẹp cũng được.

...

...

Gần nhất, Trần Thương khá là bận rộn.

Vì phải mau chóng tiến hành phẫu thuật, dựa theo kế hoạch sớm hoàn thành nhiệm vụ phẫu thuật, mà còn để mọi người tốt nhất đừng thức đêm.

Trần Thương quyết định buổi sáng hơn 5 giờ bắt đầu tiến hành phẫu thuật, sau khi phẫu thuật kết thúc thì vừa vặn kiểm tra phòng.

Cái này cần mỗi ngày năm giờ rời giường.

Đương nhiên, đó cũng không phải Trần Thương cố ý muốn ăn thêm mấy bữa cơm lão Mã, mặc dù buổi sáng đầu bếp nhà lão Mã đưa tới sủi cảo tôm thủy tinh ăn thật ngon, canh tổ yến cũng rất hấp dẫn.

Phẫu thuật tiến hành như thường lệ, gần đây Trần Thương bận việc đến sắp quên đi Đàm Chính Dương của tạp chí xã.

Bữa sáng, lúc ăn cơm, Trần Thương thở dài:

- Ai...

Một tiếng thở dài này làm mười hai người giật nảy mình, lập tức buông bát đũa trong tay xuống, con mắt thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm Trần Thương.

Là ai không có mắt như thế, chọc vị gia này thở dài?

Trần Thương nhìn thấy mọi người như vậy, vội vàng nói:

- Ăn cơm, mau ăn rồi đi giao ban.

Mọi người tiếp tục ăn cơm.

Trần Thương lại thở dài một tiếng...

Lần này, tất cả mọi người vội vàng lại lần nữa để đũa xuống.

Mọi người dồn dập nháy mắt cho Mạnh Hi, dù sao, từ bề ngoài, cô Mạnh là người hướng dẫn của Trần Thương, Trần Thương chắc là... Có lẽ sẽ không ra tay đâu.

Có thể động tay động chân hay không thì không biết.

Thế nhưng

Họ thề, cho dù Trần động tay động chân thì họ cũng tuyệt đối sẽ không nói loạn gì với tiểu sư nương.

Tình hữu nghị của nam nhân vẫn rất vững chắc

Mạnh Hi thấy thế lập tức biến sắc, cái đám người này, chẳng lẽ không biết thằng nhãi này mắng chửi người không nhìn tướng mạo, không phân giới tính, thậm chí không phân trưởng ấu tôn ti à?

- Trần Thương, cậu sao vậy? Đang bình thường tự nhiên thở dài làm gì?

Mạnh Hi vẫn quyết định hỏi.

Trần Thương sững sờ:

- Có à?

Mọi người dồn dập gật đầu:

- Đương nhiên

Trần Thương khụ khụ một tiếng:

- A, có thể là do có chút tâm sự, không vui.

Mọi người nghe thấy giáo sư Trần không vui thì lập tức liếc nhau, dồn dập liếc mắt.

Sinh ở trong phúc không biết phúc, cậu có cái gì không vui?

Ngày nào cũng vậy...

Khi cậu phẫu thuật đều có cô y tá nhỏ xinh đẹp nhất tự thân mặc áo phẫu thuật cho cậu, chúng tôi thân là chủ nhiệm vẫn phải tự mình mặc quần áo.

Khi cậu đói bụng, cẩm y ngọc thực sơn trân hải vị, chúng tôi chỉ ăn cơm hộp, thức ăn nhanh, cậu ăn chính là sơn hào hải vị như trong tiệc của Thao Thiết.

Lúc tâm trạng không tốt thì có thể chỉ vào chúng tôi, tùy tiện mắng...

Lúc tâm trạng tốt thì làm màu trước mặt chúng tôi...

Tâm trạng của cậu mà cũng không tốt à?

Mọi người không nhìn thẳng.

Thấy mọi người không để ý tới mình, Trần Thương lập tức sửng sốt.

- Mấy ngời... Đám học sinh này, sao không ai hỏi xem vì sao tôi không vui vẻ?

Mạnh Hi hừ lạnh một tiếng:

- Cậu như vậy mà cũng không vui thì chúng tôi chắc tức chết

Trần Thương nghe thấy vậy, nghĩ lại hình như cũng hơi có đạo lý

Thế nhưng, anh không vui chính là sao gần đây không có người nào tìm đến mình mua độc quyền

Nhưng Mạnh Hi nghĩ lại, đột nhiên trừng to mắt tò mò nói:

- Đúng rồi, cậu có cái gì không vui thì cứ nói ra đi, nói để chúng tôi vui vẻ một chút

Lập tức, mọi người dồn dập phụ họa

Đây là một cái biện pháp tốt.

Mọi người dồn dập gật đầu:

- Đúng vậy, Trần lão sư, chúng tôi rất có kinh nghiệm trong việc khuyên bảo người, cậu có cái gì không vui thì cứ nói để chúng tôi vui vẻ, không! Để chúng tôi phân điểm tích lũy tích

Trần Thương nhìn đám này, tức giận đến nghiến răng.

Nhưng Trần Thương vẫn quyết định nói:

- Vậy mọi người phân tích giúp tôi một chút xem vì sao đến bây giờ vẫn chưa có người nào tìm tôi mua độc quyền

Lúc này, rất nhiều công ty y tế đều đang trong tình trạng gấp rút tìm người để mua bản quyền.

- Tổng giám đốc Dương, tôi thật sự không gặp mặt giáo sư Trần, tôi đã ở trung tâm Cấp cứu mấy ngày liên tục, bảy giờ sáng đã đi qua ngồi chờ, mười hai giờ khuya mới rời khỏi! Thế nhưng căn bản không gặp giáo sư Trần một lần nào

- Tổng giám đốc Trần, tôi... Tôi thật sự ở tại bệnh viện suốt những ngày qua, căn bản không nhìn thấy giáo sư Trần đi qua nơi này! Cũng đừng nói mời người ta đi ra ngoài trò chuyện cùng với nhau một chút

...

Những chuyện tương tự đã xảy ra ở mấy công ty y tế.

Những công ty tế này chỉ vì gặp mặt giáo sư Trần Thương, phái ra không ít quản lý trong công ty đi nói chuyện.

Thế nhưng...

Mỗi lần biết được tin tức đều là những ca phẫu thuật của giáo sư Trần.

Thế là phái người đi chờ Trần Thương, chờ đến gặp mặt Trần Thương, sau đó gọi điện thông báo họ lại tự thân tới mời giáo sư Trần.

Bằng không họ tốt xấu là một lãnh đạo như thế, cứ đứng ở cửa ra vào cũng lộ ra bản chất ngu xuẩn...

Nhưng ba ngày này, không có một người nào liên hệ được với Trần Thương.

Điều này đã làm cho bốn năm công ty tế phải nhíu lông mày lại.

Dương Thượng bên này cũng như thế.

Từ lần thứ nhất nhìn thấy Trần Thương, sau đó anh vẫn chưa từng thấy.

Mà Dương Thượng là thật bị phí độc quyền 2 ức này dọa sợ.

Đương nhiên, không phải anh chưa từng gặp qua phí độc quyền 2 ức, thế nhưng cũng quá hiếm thấy loại này.

Một năm, công ty trong nước đều ra không được mấy ức nguyên phí độc quyền.

Vì vậy, Dương Thượng là thật cảm thấy cái giá 2 ức này của Trần Thương căn bản chính là lấy cớ thôi.

Không gặp được Trần Thương, cho là Trần Thương cố ý không để mọi người thấy mình.

Lập tức Dương Thượng cũng cực kỳ gấp gáp, thực sự không có cách nào.

Bản thân công ty họ là sản xuất một lượng lớn dụng cụ mạch máu lớn, nếu như đạt được độc quyền này, tuyệt đối sẽ phát triển thật tốt.

Càng nghĩ, Dương Thượng nghĩ tới một cái biện pháp

Trước không quản là Trần Thương có đồng ý yêu cầu của mình hay không, có gặp mình hay không cũng không quan trọng, trước đó cứ để công ty khác ăn bế môn canh rồi lại nói.

Thế là, anh phái người đi tung ra ngoài tin tức Trần Thương chào giá phí độc quyền3 ức

Thấp hơn 3 ức Trần Thương sẽ không gặp

Kết quả là, tin tức này rất nhanh đã truyền ra.

- Dương tổng, bên ngoài nói, giáo sư Trần đã chào giá phí độc quyền là 3 ức, nếu được thì gặp mặt nói chuyện

- Trần tổng, 3 ức, chúng ta có muốn từ bỏ hay không?

- Trương tổng, 3 ức! Chúng ta có muốn tranh thủ một chút hay không...

Những công ty y tế này đều là đại biểu cho các bệnh viện, mỗi một người đều là bằng mặt không bằng lòng, tìm hiểu tin tức lẫn nhau.

Tin tức này cũng rất nhanh chóng truyền đến tai của tổng giám đốc công ty y tế.

Trong lúc nhất thời, lập tức vị tổng giám đốc rơi vào trạng thái trầm tư.

3 ức

Bình Luận (0)
Comment