Con số này cũng không ít
Nhưng đối với rất nhiều công ty quốc tế thì 3 ức này cũng không phải là quá nhiều, nếu như có thể năm được bản độc quyền trong tay thì 3 ức cũng không phải là vấn đề.
Trong lúc nhất thời, những người quan tâm đến bản độc quyền này càng đến nhiều.
Có đôi khi chính là như vậy, chào giá càng cao, ngược lại người quan tâm lại càng nhiều.
Nếu như cho giá quá thấp, quá tiện nghi, ngược lại không có ai quan tâm
Ngay cả bản thân Trần Thương cũng không ngờ, Dương Thượng vô tình làm ra động tác như vậy, trong vô hình giúp anh tàn nhẫn nâng cao giá cả
Trực tiếp đạt tới 3 ức
Mà ngay cả Dương Thượng cũng không ngờ như thế, vẫn có nhiều oan đại chấp chịu tốn 3 ức tới mua.
…
…¬
Mà lúc này, trong văn phòng, mọi người nghe thấy Trần Thương nghi ngờ, sau đó lập tức im lặng
Từ Tử Minh ngáp một cái:
- Giáo sư Trần, tôi chỉ có thể gặp cậu vào lúc mua bữa sáng và chỉ đêm làm tài xế
- Cậu biết không? Tiểu tử bán bữa sáng ở cư xá nhà tôi, hôm qua cậu ta đăng trong trang cá nhân nói: mặc dù tôi kiếm được nhiều hơn so với bác sĩ, thế nhưng tan ca cũng sớm so bác sĩ! Đằng sau còn quay cái ảnh chụp, đó là bóng lưng của tôi khi tính tiền cò kè mặc cả với cậu ta
- Hôm nay tôi bảo mỗi sáng miễn phí cho tôi cái trứng luộc nước trà.
Mọi người nghe xong, lập tức ha ha ha nở nụ cười.
Không biết nên khóc hay cười
- Đúng đấy, người ta là đại biểu công ty y tế, muốn gặp được cậu cũng thật sự là quá khó khăn, buổi tối một hai giờ về nhà, buổi sáng năm sáu giờ đến bệnh viện, làm việc và nghỉ ngơi kiểu này, họ có thể gặp mặt mới là gặp quỷ
Giáo sư Mạnh phụ họa.
Trần Thương nghe xong, lập tức chợt hiểu ra
Thì ra là thế
Trách không được không có người tìm mình cũng phải.
Không ngờ, mình lại tự nhố chính mình lại.
Thế nhưng...
Điện thoại của mình ở đây nha?
Mọi người ở đây suốt ngày, không một ai đến hỏi thăm về tôi chút nào sao, hay hỏi số điện thoại di động của tôi?
Tìm tôi khó như vậy à?
Trần Thương chỉ tiếc thở dài rèn sắt không thành thép.
Thật sự là Trần Thương hiểu lầm người ta, người ta không gọi điện thoại, chính là vì muốn biểu hiện thái độ tôn trọng mình một chút, muốn tự đến gặp mặt.
Tin nhắn đã không biết đã gửi bao nhiêu lần, thế nhưng chỉ là Trần Thương không nhìn thấy thôi.
Người ta cho rằng giáo sư Trần không thích hình thức liên lạc bằng tin nhắn, cho nên mới không tiếp tục gọi điện quấy rối, mà chủ động phái người đến tìm Trần Thương gặp mặt nói chuyện.
Kết quả...
Chưa từng nghĩ là sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi Dương Thượng lan truyền ra bên ngoài tin tức giáo sư Trần Thương chào giá 3 ức, sau đó mọi người cho rằng Trần Thương không nguyện ý gặp mặt nguyên nhân là giá cả, dồn dập trở về thảo luận.
Mà đúng lúc này, Trần Thương nghe thấy lời nói của mọi người, sau đó rút kinh nghiệm xương máu, lập tức đánh nhịp.
- Được rồi, hôm nay mọi người nghỉ ngơi một chút, buổi sáng có một ca phẫu thuật, buổi chiều một ca, đi làm bình thường, điều chỉnh trạng thái thật tốt một chút.
Nói xong, Trần Thương đứng dậy trực tiếp rời khỏi đi đến văn phòng.
Hôm nay, Trần Thương quyết định có chủ ý, phải xuất hiện nhiều ở những nơi công cộng, để nhiều người nhìn thấy mình.
Tốt nhất có thể thu hút ánh mắt
Nghĩ tới đây, Trần Thương như có điều suy nghĩ đi tới hướng cấp cứu.
Lúc này thời gian còn sớm, khoảng bảy giờ rưỡi.
Cấp cứu mở cửa ra vào đã có rất nhiều người đang đợi.
Mà còn
Mấu chốt nhất là cũng còn có tốp năm tốp ba ăn mặc rất tương tấc đứng ở cửa ra vào khoa cấp cứu, hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đang đợi cái gì
Trần Thương lập tức vui mừng.
Chắc là các anh rồi?
Vào lúc này, Mã Nguyệt Huy vừa lúc ở đó xem bệnh cho một người bệnh trật khớp.
Trần Thương lập tức có kế sách trong đầu
Anh nghĩ tới có một cái có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, mà không lộ vẻ đột ngột, mấu chốt còn có thể để người khác biết rõ Trần Thương là giáo sư Trần, đó được xem như là cách tốt nhất.
Trần Thương tùy ý đi vào
- Giáo sư Trần, chào buổi sáng
- Giáo sư Trần đã trở về
- Chào giáo sư Trần
Đám y tá nhỏ nhìn thấy Trần Thương thì dồn dập chào hỏi.
Trần Thương cười gật đầu:
- Gọi tôi là Trần Thương, gọi tôi là giáo sư Trần, nghe quá xa lạ
Ừm
Chính mình chủ động nói tên của mình, vừa có thể chỉ ra mình là giáo sư Trần là Trần Thương, còn có thể biến tướng nói rõ giáo sư Trần rất được hoan nghênh, mà còn bình dị gần gũi
Max điểm
Trần Thương tiếp tục tiến lên, nhìn Mã Nguyệt Huy:
- Tổ trưởng Mã, hôm nay thế nào?
Mã Nguyệt Huy thấy Trần Thương mỉm cười một cái, bản năng đề cao cảnh giác.
Thằng nhãi này muốn thể hiện gì đây
Trong lòng Mã Nguyệt Huy cười giễu một tiếng: Cậu đây chính là đụng vào trên họng súng của Mã vương gia ta rồi, đây chính là một khoa chỉnh hình cho người bệnh, người bệnh trật khớp, vừa vặn có thể dùng thủ pháp của mình phục vụ cho trị liệu một chút.
Lần này, Mã Nguyệt Huy cũng không hoảng hốt, anh đã trải qua nhiều lần bị Trần Thương làm màu đã tổng kết kinh nghiệm, kết luận là: không thể gấp gáp, nóng vội, phải gặp chiêu phá chiêu
Thế là, giáo sư Mã khẽ nhíu mày.
- Người bệnh này bị trật khớp vai, cậu nhìn, trên phim đã biểu hiện, mặc dù tình huống không nghiêm trọng, thế nhưng tương đối đặc biệt, độ khó phục vụ tương đối lớn
Lời còn chưa dứt, lập tức Mã Nguyệt Huy đã nghe thấy một tiếng rắc truyền đến.
Lập tức, giáo sư Mã ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái, lại liếc mắt nhìn người bệnh...
Người bệnh cũng trừng to mắt vừa kinh lại vui khi nhìn Trần Thương.
- Anh là Trần Thương, giáo sư Trần! Anh thật sự là quá lợi hại, cám ơn anh! Tôi còn không cảm thấy đau đớn nữa, thật là tốt
- Anh thật quá lợi hại
Trần Thương khoát tay áo, cười nói:
- Không có chuyện gì, gọi tôi là bác sĩ Trần Thương là được rồi, giáo sư gì chứ! Tôi cũng là một bác sĩ thôi
Người bệnh:
- Giáo sư Trần quá... Quá vĩ đại
- Trình Di, cô hãy đưa người bệnh đi tiến hành kiểm tra một chút.
Lão Mã: ? ??
...
Trong lòng của Mã Nguyệt Huy sụp đổ toàn tập
Thật
Thật vất vả đụng gặp được một người bệnh có tính chuyên nghiệp khá cao khoa chỉnh hình cho, Mã Nguyệt Huy cảm thấy mình chỉ là bối cảnh thời gian cho Trần Thương, con cậu ta thì luôn làm nhân vật chính đi?
Dựa theo phương pháp của Trần Thương quen dùng, bước đầu tiên chắc là biểu hiện nói rõ trình độ khó khăn.
Nhưng... Nhưng mà
Mã Nguyệt Huy phát hiện chính mình còn chưa nói hết câu thì Trần Thương đã tạch tạch tạch hai cái, trị bệnh xong
Điều này làm cho trong lòng Mã Nguyệt Huy sao có thể thoải mái?
Thằng nhãi này, nuôi không được
Nghĩ tới đây, lão Mã đặt quyết tâm, nửa năm kế tiếp cho Trần Thương ăn đồ ăn của heo.
Lần làm màu này thất bại, thế nhưng lão Mã không hề tức giận như vậy.
Dù sao sớm đã thành thói quen.
Kháng tính cũng nổi lên.
Thế nhưng...
Sao Trần Thương lại biết thủ pháp phục vị?
Khoa kỹ năng chỉnh hình không có đầy đủ kinh nghiệm lâm sàng, không có năng lực thực tiễn phong phú, không có ai hướng dẫn thì rất khó để tiếp thu
Thủ pháp phục vị vẫn luôn được truyền lại dựa theo kinh nghiệm của người đi trước.