Lão Mã nhìn thoáng qua Trần Thương, bày ra nụ cười đầy thiện ý, Trần Thương lại làm như không thấy.
Mà lúc này, bác sĩ phòng nội soi xem xong thì da đầu đều tê dại, không biết nên xử lý như thế nào.
- Giáo sư Trần... Đây là bệnh gì?
Trần Thương đang muốn nói chuyện.
Lão Mã đã cướp trả lời, giả vờ giả vịt bắt đầu làm màu:
- Cái này gọi là hội chứng Peutz - Jeghers
Đối phương lập tức sửng sốt:
- Đó là bệnh gì?
Lão Mã một chút cũng không bài xích làm màu second hand, thản nhiên nói:
- Tên đầy đủ là hội chứng Đốm Đen - Polyp, là một loại bệnh tật có tính di truyền, biểu hiện chủ yếu là: 1, làn da có đốm đen, thường gặp ở môi và vùng quanh miệng, ngón tay, ngón chân; 2, dạ dày, đường ruột có nhiều polyp; 3, có tính di truyền
Các bác sĩ khác cũng tò mò, xoay người tò mò nhìn thoáng qua Lão Mã.
Chẳng lẽ tổ trưởng Mã cũng biết?
Trần Thương bất đắc dĩ lắc đầu.
Đối với làm màu second hand, Lão Mã là chuyên nghiệp, bởi vì anh rất giỏi sử dụng baidu.
Bác sĩ phòng nội soi nhìn nhiều thấy Polyp như vậy, trong lòng cũng hơi thấp thỏm.
Cái gì mà dạ dày đường ruột mọc nhiều Polyp, cái này rõ ràng là trên Polyp mọc dạ dày đường ruột
- Giáo sư Trần, hay là... Trực tiếp cắt đi ruột non?
Đúng vậy
Hình ảnh Polyp rậm rạp này thật sự làm cho người ta muốn từ bỏ tiến hành nội soi cắt bỏ Polyp. Cắt cả đoạn ruột non càng nhanh càng tiện.
Trần Thương không nhịn được thở dài:
- Tốt nhất là giữ lại đi.
Thật vậy, ruột non dài 4-5m là nơi hấp thu dinh dưỡng nhiều nhất, quan trọng nhất trong đường tiêu hóa, nếu cắt bỏ toàn bộ, chưa nói tới việc khác, dựa vào trình độ chữa bệnh trước mắt, cùng với điều kiện của gia đình người bệnh, sợ là rất khó hồi phục được
Khó thì khó, nhưng nên làm vẫn là phải làm.
Chẳng qua chuyện này tốt nhất là sau khi nằm viện nội trú mới làm.
Bác sĩ, có đôi khi thật là luôn khiêu chiến cực hạn của bản thân.
Rất nhiều bệnh tật luôn khiêu chiến phạm vi con ngươi có thể thừa nhận.
Giống như Ngoại khoa Tiêu hóa có cách gọi đùa “Móc phân boy”, mùi thối trong phòng phẫu thuật thật là khó có thể chịu đựng, cho dù đeo khẩu trang cũng làm cho anh ba ngày không muốn ăn gì.
Chẳng qua, nên làm thì vẫn phải làm.
Bởi vì nếu anh không làm thì ai làm?
Suốt đêm, mọi người làm thủ tục chuyển khoa.
Chu Chính lưu lại Nội khoa Tiêu hóa.
Mà Lão Mã thì nhìn Trần Thương, cười ngây ngô đi theo phía sau.
- Thương Nhi, ngày mai muốn ăn gì?
- Thương Nhi, đừng thù dai như vậy! Cậu nhìn cậu xem, có ấu trĩ hay không?
Thấy Lão Mã đi theo đằng sau, Trần Thương dở khóc dở cười.
Ngày hôm sau, trong thời gian giao ban buổi sáng.
Một bác sĩ trẻ tuổi của Ngoại khoa Tiêu hóa đứng dậy, lớn tiếng báo cáo tình huống tối hôm qua.
Khi nói kết quả chẩn bệnh, cực kỳ phong cách nói một câu:
- Hội chứng Peutz – Jeghers
Không sai
Tên này thành công hấp dẫn sự chú ý của nữ thần, cũng hấp dẫn sự sùng bái của đám học sinh kia.
Đối với việc này, họ ý thức được một vấn đề, thật ra làm màu lần thứ n cũng rất sảng khoái.
Không quan tâm là làm màu ăn theo lần thứ mấy, chỉ cần phong cách đủ xịn là có thể lặp lại làm màu.
Nhưng tương ứng.
Trong thời gian giao ban.
Sau khi các trưởng khoa của ba khoa gồm nội khoa Tiêu hóa, Ngoại khoa Tiêu hóa và Chẩn đoán hình ảnh nghe được tối hôm qua Trần Thương tiến hành thủ thuật súc ruột trở về vị trí cũ điều trị bệnh lồng ruột thì một đám mặt lộ vẻ hưng phấn.
Chẳng qua, Hà Chí Khiêm cảm thấy có lẽ là lưu lại đường ra cho phòng khoa khác, nên không thèm để ý.
Nhưng...
Nên học vẫn phải học.
Nhưng các trưởng khoa của Nội khoa Tiêu hóa và Khoa Chẩn đoán hình ảnh tấp nập đi tới phòng giao ban của Khoa Cấp cứu.
Một hai phải hẹn Trần Thương gặp mặt trò chuyện riêng.
Cái này làm cho ánh mắt Dư Dũng Cương nhìn Trần Thương nhiều thêm vài phần ý vị sâu xa.
Sau khi giao ban xong, Dư Dũng Cương lấy cớ họp nội bộ khoa Cấp cứu để đuổi mấy người trưởng khoa đi.
Nói với Trần Thương:
- Trần Thương, cậu tới Khoa Cấp Cứu bao lâu rồi?
Trần Thương cười:
- Khoảng gần nửa năm
Dư Dũng Cương ồ một tiếng, hơi đau lòng.
Mẹ nó chỉ còn nửa năm đã phải rời đi, còn chưa để lại bảo bối gì cho Khoa Cấp Cứu chúng ta... Mình làm trưởng khoa quá thất bại rồi.
Hôm nay, Dư Dũng Cương cũng bị kích thích.
Thấy trưởng khoa nhà người ta bắt đầu nỗ lực, mình có thể bỏ lỡ núi tiền này à?
Nghĩ tới nơi này, Dư Dũng Cương ho khan một tiếng:
- Ồ, chỉ còn nửa năm nữa thì cậu phải rời đi
- Ai, tôi thật là luyến tiếc cậu
Nghe tới đây, Trần Thương cũng hơi cảm động...
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Dư đánh bài tình cảm
Thế nhưng không phải đánh vào những người lãnh đạo phía trên mà là đánh vào Trần Thương, chỉ là bác sĩ bồi dưỡng của khoa.
Điều này làm cho bác sĩ Dư hơi thổn thức.
- Cái này, mặc dù thời gian còn không còn dài, thế nhưng... Cậu có thể làm không ít cống hiến
- Cậu hãy nhìn lại Bắc Cầu Động Mạch Vành của Ngoại Khoa Tim... Cậu nhìn Ngoại Khoa Tổng Hợp... Hãy nhìn lại một chút thử xem...
Bác sĩ Dư đã nói rất nhiều ví dụ.
Mã Nguyệt Huy ở ngay cửa phòng làm việc nghe chuyện hơn nửa ngày, cuối cùng nghe không nổi nữa.
- Ai nha, bác sĩ Dư anh làm sao thế, không giống như thường ngày, có cái gì nói thẳng là được rồi
Mã Nguyệt Huy thật là nhịn không nổi.
Đứng ở gần cửa nghe nửa ngày, nghe thấy anh ta đã nói lằng nhà lằng nhằng nửa ngày.
Trực tiếp bất đắc dĩ đẩy cửa đi vào.
Bác sĩ Dư thấy thế, trên đầu nổi gân xanh, càng nắm chặt nắm đấm lại.
Mã Nguyệt Huy vỗ vai Trần Thương nói:
- Trần Thương, cậu phải để giúp chúng tôi với, mang bọn tôi bay ra xa
Trần Thương sững sờ, bất đắc dĩ cười lên, nhìn bác sĩ Dư đỏ mặt một hồi, anh nhẹ gật đầu.
- Được
...
...
Ngay tại khi Trần Thương chuẩn bị sắp xếp hành lý xuất đến các tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất.
Thủ đô có mấy người khách tới.
- Trần Thương, khi nào có thời gian, hãy gọi chúng tôi đến tâm sự?
Trịnh Quốc Đàm cho người khác cảm giác vĩnh viễn là được cảm hóa hay nhận được điểu bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, có học thức cao.
Hình như tất cả mọi người đi với tổng giám đốc Trịnh đều có cảm giác thoải mái.
Trần Thương cũng như thế.
- Tổng giám đốc Trịnh? Ngài đến thủ đô rồi à?
Trịnh Quốc Đàm cười nói:
- Đúng vậy, không chỉ tôi tới, mà chị dâu của cậu, còn có Cố Hân cũng tới.
Trần Thương sững sờ.
Cố Hân cũng tới?
Cố Hân là vợ của Trần Bỉnh Sinh, quan trọng nhất còn là giám đốc công ty y dược An Húc.
Y dược An Húc phát triển tích quỹ rất đơn giản, sản xuất chủ yếu đều là chiết xuất một chút thuốc đông y truyền thống, nghiên cứu phát minh thuốc mới thì tương đối chậm chạp.
Đương nhiên, đối với Trần Thương thì cũng không phải là chuyện gì xấu.
Làm ăn, bước chân quá lớn có thể kéo rách háng.
Mắt xích tài chính vừa đứt sẽ là dê đợi làm thịt.
Vì vậy, thật ra tính cách của Cố Hân và Trần Thương vẫn tương đối giống nhau.
Mà Trần Thương đầu tư cho Y dược An Húc cũng là một lòng một dạ.
Trải qua chuyện Siro ho, sau đó y dược An Húc phát triển cũng không tệ lắm, hiện tại giá trị thị trường đã đạt tới khoảng năm ức.