Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1442 - Chương 1442: Con Ngựa Nhỏ Của Lão Mã

Khi bac si mo hack full
Chương 1442: Con Ngựa Nhỏ Của Lão Mã
 

Ngay lập tức, mọi người trợn tròn mắt. Cái này đâu chỉ là không đáng yêu! Đây là cực kỳ tàn ác.

Trần Thương cũng quá độc ác rồi?

Bài luận văn cảm tưởng hơn 10 điểm của Khoa ngoại gan mật sao?

Bài viết “Cấy ghép gan” của tạp chí cũng mới đạt được 5 điểm mà thôi

Sắc mặt của Liêu Giai thay đổi, cô ta vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, rồi nghĩ đến một tập san duy nhất vượt qua 10 điểm của Hệ thống khoa ngoại gan mật “Gan bệnh học”.

Mạc Lễ cười khổ một tiếng: “Lĩnh vực duy nhất của gan mật “Gan mật học” cũng chỉ mới có 11 diểm, nhưng bây giờ số người gửi bản thảo đã xếp hàng đến sang năm rồi.”

Lư Bân không nhịn được nhổ một tiếng nước bọt: “Lúc đầu tôi còn cảm thấy giáo sư Trần là một người rất tốt, nhưng giờ nghe xong, tôi đột nhiên không muốn gặp cậu ấy nữa!”

Mạc Lễ thấy thế lại nói tiếp: “Nhưng … Hai người có biết khi tôi gọi điện cho Chu Hoành Quang, anh ấy có thái độ gì không?”

Lư Bân liếc mắt: “Điều này còn cần phải nói sao, chắc chắn là tuyệt vọng rồi! Vô cùng độc ác! 10 điểm, nếu đớn giản như vậy thì tôi đã làm chủ nhiệm rồi!”

Mạc Lễ lắc đầu: “Tất nhiên là không phải, lúc tôi gọi điện thoại, Chu Hoành Quang hình như rất vui vẻ, giống như rất có linh cảm, cũng rất có ý tưởng, anh ấy không hề nghi ngờ Trần Thương một chút nào, càng không có tự nghi hoặc chính mình, anh ấy như cảm thấy 10 điểm cũng không khó lắm!”

Lời này vừa nói ra, Lư Bân lập tức không nói được gì nữa.

“Chu Hoành Quang nhất định là đã bị làm cho phát điên rồi!”

Mạc Lễ nói: “Ý của tôi là, trưa mai sau khi tan làm, chúng ta hãy đi qua đó một chuyến, tìm Trần Thương rồi sao chép một bản video phẫu thuật.”

Lư Bân gật đầu.

Ông ta cũng muốn biết, rốt cuộc là Chu Hoành Quang đã trải qua chuyện gì?

Mọi người đều nói rằng thiện ác đến cuối cùng cũng sẽ có báo.

Câu nói này một chút cũng không sai.

Một ngày này, lão Mã bỗng mọc ra một cái nhọt

Hầu như mọi lúc, kiểu anh hùng giống như lão Mã chắc sẽ không bị u nhọt làm phiền.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, cái nhọt này do lão Mã chỉ ngồi mãi một chỗ suốt thời gian dài nên nó mới đột nhiên phát triển, khiến cho gần đây lão Mã không dám ngồi xuống

Sáng sớm.

Dư Dũng Cương nhìn thấy lão Mã thì đen mặt lại: “Mã Nguyệt Huy, ông đối với tôi là có ý kiến gì đây? Tất cả mọi người đều ngồi xuống còn ông lại đứng đó!”

Lão Mã thật sự oan ức đến phát khóc: “Lão đại, tôi… Trên cái mông của tôi mọc một cái nhọt!”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức cười ha hả.

Mà Dư Dũng Cương cũng rất dở khóc dở cười. Đây cũng không phải là bệnh hiếm lạ gì.

Dù sao thì ngồi lâu trong một thời gian dài, dịch thể bài tiết của lão Mã này tràn đầy, tên gọi tắt là “Nhiều Nước”, cơ thể lại rất dễ dàng ra mồ hôi, thời gian dài làm cho trên mông mọc nhọt cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. (Làm điều thiện thì trời ban phước, làm điều ác thì gặp tai ương.)

Người tốt bụng hay giúp đỡ người khác như lão Mã, vào lúc cuối cùng hồi báo sẽ tới

“Chủ nhiệm Mã, tôi đến cắt nhọt cho ông!”

“Đúng, chủ nhiệm Mã, ông đừng lo lắng, tôi đến giúp ông!”

“Chủ nhiệm Mã, chọn tôi đi, tôi còn biết cắt bệnh trĩ, cắt đứt nhọt, tôi miễn phí cắt bệnh trĩ cho ông.”

Lão Mã nhìn thấy ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh của đám bác sĩ này, tay có chút kiềm chế không được

Dư Dũng Cương thấy thế đột nhiên ho khụ khụ một tiếng, nở nụ cười nói: “Cái này… Chủ nhiệm Mã, chúng ta hãy chữa nó tại chỗ đi!”

Một câu chữa trị tại chỗ đã hoàn toàn khiến cho mọi người trong văn phòng bật cười.

Y tá trưởng cũng cười nói: “Không sai, tổ trưởng Mã, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp thực tập sinh giỏi nhất đến thay thuốc cho ông!”

Mã Nguyệt Huy khóc không ra nước mắt, tranh luận với bọn họ không có hiệu quả.

Cuối cùng cái nhọt này vẫn là muốn tự mình chữa trị tại chỗ.

Lão Mã chợt nhìn thấy Trần Thương thì vội nói: “Chủ nhiệm, tôi muốn để Trần thương mổ chính cho tôi!”

Trần Thương lập tức sững sờ, anh nghĩ đến cái mông của lão Mã nên rất muốn từ chối ngay.

Thế nhưng còn chưa kịp nói gì, Dư Dũng Cương đã đáp ứng: “Đồng ý!”

Lúc này lão Mã mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Trần Thương nói: “Cậu nhóc, cắt nhọt là chỉ cắt nhọt, không được phép làm loạn!”

Trần Thương lập tức cười lạnh một tiếng.

Lên giường của tôi (giường phẫu thuật) thì phải nghe lời tôi.

Sau đó, Trần Thương nói với ý tá trưởng: “Cho tổ trưởng Mã làm xét nghiệm bệnh AIDS, bệnh giang mai… Tất cả những bệnh lây qua đường tình dục.”

Lão Mã cảnh giác nói: “Trần Thương! Cậu muốn làm gì?”

Mọi người bắt đầu cười ha ha.

Cuối cùng Mã thô lỗ, một đời làm hãn tướng của phòng ban cũng phải nằm viện.

Mã Nguyệt Huy nằm ở trên giường bệnh đột nhiên cảm thấy bệnh nhân mới chính là đại gia

- Chị y tá! Tôi nóng quá! Mở điều hòa đi

- Cút

- Y tá, tôi muốn nhìn bệnh án của tôi một chút

- Im miệng

Đáng tiếc, chị y tá nhỏ này đều là người nhà khác, bản thân chỉ có thể chịu cô đơn và bất lực

Cùng là bệnh nhân, tại sao lại có sự đối xử chênh lệch lớn như thế?

Thế là, lão Mã không phục, ông ta muốn khiếu nại.

Đúng lúc trưởng khoa y tế có chút việc đến khoa sáu cấp cứu, lão Mã thấy vậy thì suýt chút nữa bật khóc.

- Tôi muốn khiếu nại! Tôi muốn khiếu nại! Bọn họ ngược đãi tôi

Lão Mã khóc lóc kể lể với cậu em vợ La Hữu Tài.

Thế nhưng La Hữu Tài lại hất lão Mã ra, vừa nhìn thấy Trần Thương vội nói:

- Bác sĩ Trần, làm sao lại để bệnh nhân mập như vậy, làm cho ông ấy gầy hơn một chút đi

Giờ phút này, lão Mã thật sự rất tuyệt vọng

Buổi sáng, Trần Thương đến kiểm tra phòng, ở cùng phòng với lão Mã là một thanh niên trẻ tuổi, bởi vì đánh nhau mà khiến bản thân bị thương phải vào bệnh viện, kêu gào hết cả một ngày, hơn nữa, bây giờ còn ồn ào không chịu xuất viện

Kế hoạch ban đầu của y tá trưởng là ngày mai giục cậu thanh niên đó xuất viện.

Thế nhưng là…

Sau khi cậu nhóc này nhìn thấy Mã đại tráng cao một mét tám bi thảm như vậy, lập tức hoảng sợ, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, không dám nhiều lời dù chỉ một câu.

Sau đó Trần Thương bước vào nhìn cái nhọt của lão Mã một chút, rồi thuận tay vỗ vào mông một cái

Lão Mã đau đớn đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên

Trần Thương nhìn thấy ông ta muốn liều mạng với mình.

Trần Thương từ tốn nói với y tá:

- Chuẩn bị gọi điện thoại đến cho bệnh viện tâm thần, nói là nơi này có một bệnh nhân thần kinh muốn chuyển viện

Lão Mã nghe thấy vậy cũng không dám làm ầm ĩ nữa.

Chẳng qua là ông ta đưa tay chỉ vào mấy người Trần Thương rồi nói:

- Các người cứ chờ đấy… Chờ tôi tốt hơn…

Đáng tiếc, không làm nên chuyện gì

Thật vất vả mới có cơ hội bắt nạt Mã Nguyệt Huy một lần, ngàn năm mới có một lần. Ngay cả những y tá quen thuộc cũng ngẫu nhiên tiến vào “Vỗ mông ngựa”

Rất nhanh, vỗ mông ngựa đã trở thành thủ tục cấp cứu. (Mã – Ngựa)

Mọi người có việc hay không cũng đều đến vỗ một cái, thậm chí Dư Dũng Cương cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng, lão Mã hết lần này đến lần khác đều không nói gì.

Bọn họ hùng hồn vỗ mông ngựa, mình biết phải làm sao đây?

Bình Luận (0)
Comment