Người phụ nữ nói:
- Tôi đi đóng chồng xuống máy bay, nghĩ rằng chỉ cần mấy phút là có thể ra
rồi, tôi lo lắng ôm theo đứa bé thì không tiện...
Kỳ thật, lý do của cô ta nói ra không đúng.
Trong cuộc sống, không ít những chuyện nhỏ không quan trọng này mà ủ thành một
sai lầm lớn, thậm chí hối hận cũng không kịp.
Trần Thương thậm chí cũng không dám đảm bảo rằng nếu như đứa bé này đợi cha mẹ
như bọn họ quay lại, có thể gọi một tiếng cha mẹ hay không.
Thấy tay của anh, người đàn ông vội vàng nói:
- Giáo sư Trần, thực sự là vô cùng cảm ơn anh, nếu không phải là anh, ai...
tay của anh...
Sau khi Trần Thương nghe thấy, lập tức đỏ mặt.
Từ Ái Thanh nhìn thấy một màn này, không nhịn được bật cười.
Vừa nãy, anh quá xúc động, thậm chí như không có đầu óc.
Nhưng anh vẫn bốc đồng quyết chí tiến lên, thật khiến người ta yêu thích.
Dù sao, không ai là không có khuyết điểm.
Trần Thương nhìn tay của mình, vốn dĩ cho rằng là huân chương công lao, kết
quả lại trở thành vết sẹo xấu hổ.
Bỏ đi, bỏ đi...
....
Vừa ra cửa, Trần Thương nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ngài, nhiệm vụ giải cứu đã hoàn thành, thành công cứu sống
một sinh mệnh nhỏ thoi thóp, nhận được ban thưởng: Sách kỹ năng màu tím.]
Trần Thương ngồi trong xe nhìn hai tay băng bó vô vị tẻ nhạt của chính mình,
trực tiếp mở phần thưởng ra.
[Đinh! Mở sách kỹ năng màu tím, nhận được kỹ năng hiếm: Nhận dạng thuốc ngộ
độc thức ăn (cấp đại sư).]
Trần Thương lập tức sửng sốt, phần thưởng này cũng được đó, có còn hơn không.
Mặc dù trước đây, anh đã nhận được kỹ năng có thể nhận dạng các loại trúng
độc, thế nhưng rõ ràng cái này còn cao hơn vài bậc, chắc thuộc về bản nâng
cấp.
Nhìn phần thưởng do hệ thống ban thưởng, thất vọng trong lòng cuối cùng cũng
nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trần Thương nhìn Từ Ái Thanh, không nhịn được hỏi:
- Chị Từ, hôm nay tôi có phải là đặc biệt ngớ ngẩn hay không?
Từ Ái Thanh nhìn Trần Thương, thổi phù một tiếng rồi cười cười:
- Có đẹp trai hay không là được rồi!?
Trần Thương sững sờ, cẩn thận nhớ lại lực đập kính xe lúc ấy của bản thân,
không nhịn được nhẹ gật đầu:
- Đẹp trai thì có đẹp đó, chỉ là cảm thấy...
Từ Ái Thanh cười cười, an ủi:
- Được rồi, có đẹp trai, còn muốn chuyện khác làm gì! Đẹp trai và đầu óc
không thể đều có được
Trần Thương nghe xong, không nhịn được nhẹ gật đầu, cứ nghĩ như vậy dường như
bản thân cũng không có khó chịu như thế.
Từ sân bay đến nhà mình gần một tiếng đồng hồ.
Nhà của Trần Thương và Từ Ái Thanh cách nhau không xa, vì thế lái xe nói
chuyện câu được câu không.
Tính cách của chị Từ khá ôn nhu, đối đãi với người khác cũng rất hiền hòa,
không thích cùng người khác tranh luận.
Vốn bởi vì để trong lòng chuyện con trai của bản thân bị hội chứng Marfan mà
không buông xuống được, hiện tại đứa bé cũng đã được Trần Thương cứu, tâm lý
gánh nặng mấy năm qua cũng đã biến mất.
Hơn nữa, đi theo Trần Thương, cho dù là kỹ thuật hay trình độ cũng đều đã tăng
lên rất nhiều, thậm chí cô ta còn được gia nhập Hiệp hội AATS.
....
Đúng lúc vào thứ bảy, chủ nhật, nhìn thấy Tần Duyệt đã lâu chưa về nhà, lão
Tần và Ký Như Vân chỉ có một cục cưng quý giá như vậy, đương nhiên là vô cùng
nhớ nhung.
Lão Tần cảm thấy gần đây bản thân mập lên rất nhiều
Ngày bình thường, Tần Hiếu Uyên sống điệu thấp cả một đời, chưa từng vì bản
thân là viện trưởng mà cao điệu mấy phần.
Có thể là, lúc đối mặt với bạn già và đồng nghiệp, từ trước đến giờ chưa từng
nói một tiếng keo kiệt nào, Trần Thương là con rể của tôi
Lần này, biểu hiện của Trần Thương ở Hiệp hội AATS thường niên, Tần Nhạc Minh
còn nói cho Tần Hiếu Uyên biết.
Lần này, Tần Hiếu Uyên có thể là ngồi không yên rồi, vội vàng đưa theo Ký Như
Vân về thủ đô.
Ký Như Vân thấy vậy, nhịn không được nói:
- Nhìn ông không có tiền đồ như vậy, mới một tháng không gặp con bé, đã nhớ
thành như vậy rồi?
Lão Tần cười hắc hắc, không giải thích
Sau khi lão Tần đến, không về nhà, mà trực tiếp dẫn theo Ký Như Vân đến chợ
bán đồ ăn.
Lúc mua đồ ăn, vẻ mặt của Ký Như Vân tràn ngập tò mò nói:
- Duyệt Duyệt không thích thịt mỡ, ông tại sao lại mua nhiều mỡ như thế chứ?
Tần Hiếu Uyên cười ha hả:
- Không sao cả, tôi đi lóc ra
Sau đó, lão Tần không một chút keo kiệt mua một vài hải sản có giá trị lớn,
ừm, không có cá hồi.
Sau khi, hai người ôm đồ gõ cửa chính, Tần Duyệt trực tiếp trợn tròn mắt
- Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?
Ký Như Vân cười nói:
- Ba của con nhớ con, vô cùng nhớ, cứ nhất quyết phải kéo mẹ đến thăm con
Tần Duyệt nghe xong, lập tức vô cùng vui vẻ.
- Ba của con là thương con nhất
Ký Như Vân không nhịn được bật cười:
- Đúng vậy, ở nhà cũng không thấy mua nhiều món như vậy, chỉ riêng mua đồ
thôi cũng đã hết nửa tháng lương của mẹ, còn mua cua pha lê Australia gì đó
Điên rồi, một con hơn một ngàn, cả đời này của mẹ cũng chưa có đãi ngộ như
vậy
Tần Duyệt vô cùng vui vẻ:
- Đó là đương nhiên rồi, con là áo bông nhỏ của ba đó, hì hì hì... ba mẹ mau
vào đi
Trong lúc nói chuyện, Tần Duyệt đã bắt đầu cầm đồ đem vào bên trong.
Lão Tần cười lạnh một tiếng, áo bông nhỏ? Tim đen tối quá rồi
Cắt
Ròng rã cả một buổi chiều, Tần Hiếu Uyên không ngại cực khổ nấu cơm, làm cho
hai mẹ con vui vẻ.
Tần Hiếu Uyên nhìn đồng hồ, không nhịn được hỏi:
- Duyệt Duyệt, sao Trần Thương vẫn chưa trở về nữa?
Tần Duyệt nhìn thời gian:
- Chắc cũng sắp rồi ạ! Năm giờ xuống máy bay.
Tần Hiếu Uyên ồ một tiếng.
Lúc hơn năm giờ, lão Tần lại hỏi:
- Con gọi một cuộc cho Trần Thương đi
Tần Duyệt gật đầu:
- Vâng
Cúp điện thoại, Tần Duyệt nói:
- Anh ấy có chút việc, hơi muộn một chút mới về.
Cứ như vậy, nửa tiếng lão Tần lại hỏi một câu, khiến Tần Duyệt trợn tròn mắt
- Ba, người ta không biết còn tưởng rằng Trần Thương mới là con ruột của ba
đó, chuyện này cứ hỏi suốt
Tần Duyệt không nhịn được phun nước bọt nói, lão Tần ngầm hiểu lẫn nhau cười
ha ha, không nói gì.
Sau khi làm xong một bàn lớn toàn là thức ăn, Tần Duyệt cầm lấy đũa không nhịn
được nói:
- Con nếm thử một chút
Lão Tần vội vàng ngăn lại, mặt đen lại nói:
- Chờ Trần Thương một chút, bây giờ mà ăn, thì sao nhìn được nữa
Lần này, khiến Tần Duyệt trợn tròn mắt.
- Ba! Con phát hiện, ba căn bản không phải là đến thăm con đúng không? Ba là
đến thăm Trần Thương
- Con nói làm sao hôm nay ba lại làm nhiều món ngon như thế, còn mua cua pha
lê! Còn có thịt kho tàu gia truyền, con không ăn thịt mỡ thì ba lại cố ý
mua... đây đều là những món mà Trần Thương thích
Ngay cả Ký Như Vân cũng trợn tròn mắt, nhìn cả bàn thức ăn, không nhịn được
trừng to mắt nhìn Tần Hiếu Uyên.
- Con nói tại sao hôm nay ba lại đến, đây là đến thăm Trần Thương đúng
không?
Tần Duyệt cả người đều không nhìn được:
- Ba, ba thay đổi rồi
Lão Tần cười ha ha ha:
- Đây không phải là ba vì muốn Trần Thương đối với Duyệt Duyệt của chúng ta
tốt hơn một chút hay sao?
Tần Duyệt cắt một tiếng:
- Giả dối
Ký Như Vân cũng không nhịn được liếc lão Tần một cái:
- Không thể đoán trước