Ngay lúc này, đột nhiên Tần Duyệt nhận được một bài chia sẻ trên Doujin, là sư
tỷ Hứa Thụy đăng.
- Tiểu Tần, em nhìn là Trần Thương đúng không?
Tần Duyệt sửng sốt một chút, cầm lấy điện thoại, bật kết nối, lập tức nhìn
thấy một video.
Sau khi mở video ra, là màn đối thoại, âm thanh vô cùng quen thuộc, thậm chí
Tần Duyệt chỉ dựa vào âm thanh này liền có thể đoán ra, đây là Trần Thương
Đối thoại gấp gáp truyền đến.
- Chiếc xe này đắt không?
- Đắt! Cullinan, bảy tám trăm vạn
- Đập
Hai người da đen sau khi đi lên đều không đá ra được.
Mà sau khi Trần Thương đi lên, hai tay bọc lấy quần áo sau đó bắt đầu đánh
phanh phanh vào kính xe, khi vết máu vẫn còn ở trên kính, kính xe mở ra.
Trần Thương vào trong chiếc xe, ôm một đứa bé đi ra, sau đó bắt đầu xử lí cấp
cứu, hạ nhiệt độ.
Bối cảnh âm nhạc bắt đầu vang lên:
- The right way of Light...
Sau đó xuất hiện chữ:
- Sân bay thủ đô, một người đàn ông vì cứu đứa bé đang hôn mê do sốc nhiệt
trong xe, song quyền đập kính xe Rolls-Royce Cullinan ra, thành công cứu đứa
bé ra! Thế nhưng tay của bản thân lại bị thương
Thấy cảnh này, Tần Duyệt lập tức sửng sốt, nhìn thấy dáng vẻ hai tay đầy máu
bê bét của Trần Thương, cảm giác lo lắng, đau đớn liền truyền đến.
Tất cả bình luận phía dưới đều là:
- Đẹp trai ngây người
- Quá đẹp trai rồi, anh trai bác sĩ thật tốt bụng
- Quá lợi hại rồi? Đây là dùng nắm đấm đập vỡ thủy tinh?
- Đúng vậy? Tại sao lại không dùng công cụ chứ?
- Có đẹp trai hay không là được rồi
Nhìn thấy nhiều bình luận như thế, nhưng Tần Duyệt không mấy quan tâm, cô chỉ
nhìn chằm chằm vào tay của Trần Thương, rất lâu cũng không nói chuyện.
....
Lão Tần và Ký Như Vân nghe thấy âm thanh, sau đó thấy Tần Duyệt hơi khác
thường, đi đến nhìn thấy Tần Duyệt không vui, liền hỏi.
- Làm sao vậy, Duyệt Duyệt?
Trong lúc nói chuyện, hai người cầm lấy điện thoại xem, nhìn vào hình ảnh, đây
không là Trần Thương hay sao?
Nói thật, hình ảnh do đối phương biên tập vô cùng có cảm giác chấn động
Một màn Trần Thương từng đấm từng đấm đạp vỡ kính xe thật sự vô cùng kích động
lòng người, đặc biệt là găng tay và quần áo dính máu kia.
Khi Trần Thương ôm đứa bé đi ra, tiến hành cấp cứu, khiến cho cả gia đình đều
trầm mặc
- Đứa nhỏ này tại sao lại ngốc như vậy, lấy tay đập! Kính này có thể dùng tay
không đập vỡ hay sao? Đây không phải là trò đùa đâu! Nhìn tay bị thương như
vậy, thật là... không biết thương lấy bản thân.
Ký Như Vân cũng không nhịn được mà nói.
Video này rất nhanh đã thành tiêu điểm trên mạng, hấp dẫn sự chú ý của biết
bao nhiêu người.
Dù sao cũng là một chiếc xe sang trọng được nhập khẩu, người đàn ông mạnh mẽ
dùng nắm đấm đậm vỡ xe hạng sang, sau đó còn dùng sức để cứu người.
Chuyện này không hot mới là lạ đó
Bình luận càng ngày càng nhiều.
- Đây là quay đó, có kịch bản, người bình thường ai lại sẵn sàng trả giá cao
như thế để cứu người chứ, đập kính xe! Hơn nữa, đây còn là Rolls-Royce
Cullinan, kính xe có thể dễ đập sao?
- Có thể đó
- Cái gì mà có thể chứ? Các người không thấy là chuyện thật sao? Người ta đã
ghi rõ thời gian địa điểm, vậy mà anh lại nói là quay
- Như vậy đập rồi, nếu như phải đền, thì phải đền bao nhiêu tiền chứ?
- Kính phía trước là đắt nhất.
Nhìn thấy bình luận, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay lúc này, tiếng mở cửa vang lên.
Trần Thương mở cửa đi vào, sau khi thấy cả ba người, lập tức sửng sốt.
- Duyệt Duyệt, chú dì, sao hai người lại đến đây?
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, nước mắt của Tần Duyệt lập tức chảy xuống, vội
vàng đi đến, vội vàng cầm lấy tay của Trần Thương, cẩn thận thổi một hơi:
- Đau không?
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tần Duyệt, trong lòng Trần Thương tự trách.
Có đôi khi, thật sự không thể quá xúc động, người cũng sắp ba mươi rồi, phải
suy nghĩ kỹ hơn.
Trần Thương cười cười:
- Không đau, một chút cũng không ảnh hưởng, chỉ là bị thương ngoài da, một
tuần là sẽ lành thôi! Không có chuyện gì đâu
Tần Duyệt xụ mặt:
- Sau nà, anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt
Trần Thương phát hiện, hai tay nắm băng gạc cũng có chỗ tốt, ví dụ như lúc lau
nước mắt cho Tần Duyệt rất thuận lợi.
- Được rồi, ba mẹ của em đều đang nhìn đó, đừng khóc nữa nha
Tần Duyệt nhìn tay của Trần Thương, bĩu môi hờn dỗi nói:
- Nhìn thì cũng đã nhìn rồi, em phải bảo ba mẹ dạy bảo anh một chút
Nói rồi, Tần Duyệt vẫn có chút không yên tâm, không nhịn được hỏi:
- Thật sự là không sao chứ?
Trần Thương gật đầu, hoạt động ngón tay một chút:
- Em xem
Tần Duyệt thấy thế, vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi, đừng cử động nữa.
Lúc này, Tần Hiếu Uyên đi đến, nhìn Trần Thương, thở dài:
- Không sao chứ?
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Vâng.
- Sau này, đừng xúc động như thế, hãy nghĩ biện pháp khác.
Trần Thương đỏ mặt cười cười:
- Vâng, quá xúc động, lúc đó cảm thấy tình trạng của đứa bé không ổn, liền
không nhịn được.
Tần Hiếu Uyên lại nói:
- Cứu người là chuyện tốt, nếu là chú thì chú cũng không nhịn được, điều chú
nói là tay của cháu, nào có đập như vậy, cháu là bác sĩ khoa ngoại, tay phế
rồi thì phải làm sao?
Trần Thương cười cười xấu hổ:
- Vâng, biết rồi ạ, chú.
Trần Thương cũng cảm thấy, sau khi bản thân đeo găng tay lên, tất cả thuộc
tính đều tăng lên, sức lực có thể tăng thêm gần 20, đây là chuyện tốt
Điều này tương đương với gần ba lần sức lực của chính mình, vì thế nên Trần
Thương mới ra tay.
- Mau vào đi, đi rửa tay, ăn cơm trước đã
Ký Như Vân cầm đồ trong tay Trần Thương mang qua.
Thật ra, anh cũng không mang nhiều đồ, chỉ là túi xách tùy thân, những thứ
khác đều ở chỗ Từ Tử Minh, bao gồm cả mấy rương Lafite 82 năm của chính mình.
Sau khi mọi người ngồi xuống, lão Tần cũng không có khen ngợi.
Ngược lại còn cảm thấy người trẻ tuổi này vẫn còn xúc động như vậy, đầu có thể
ứ máu.
Chuyện này y hệt với khi đó Trần Thương đánh Nghiêm Minh một quyền.
Sự kiện kia có liên quan với Nghiêm Minh sao?
Cũng có
Nhưng... có liên quan hay không, người ta cũng là bác sĩ, cùng cấp với anh.
Tần Hiếu Uyên vẫn không nhịn được nói thêm với Trần Thương vài câu.
Người trẻ tuổi, chỉ sợ quá xúc động, đặc biệt là Trần Thương còn trẻ như vậy
mà có tương lai đầy hứa hẹn, khống chế không được tính tình của chính mình là
sẽ xảy ra chuyện.
Ký Như Vân không chịu được nữa:
- Được rồi, Tiểu Trần người ta không dễ gì mới trở về, ông chỉ biết nói nói
nói, còn tưởng rằng là lãnh đạo ở bệnh viện đó?
Lão Tần cười cười xấu hổ:
- Nào, hai chúng ta cùng dô một cái nào.
Lúc lão Tần đến, lái xe đến, còn cố ý đem theo hai bình rượu ngon, Tần Duyệt
ghen ghét nói:
- Trần Thương, anh xem, sau khi ba em đến, đích thân làm cả một buổi chiều vì
anh
- Đều là những món mà anh thích ăn, những món hải sản này không cam lòng được
ăn qua.
Trần Thương không nhịn được bật cười.
Mặc dù lão Tần keo kiệt thì keo kiệt thật, nhưng đối với mình thì quả thực
không tệ.
Tần Hiếu Uyên liếc nhìn Tần Duyệt:
- Con đúng là sói mắt trắng mà, ba nuôi con cả một đời rồi