Tần Hiếu Uyên liếc nhìn Tần Duyệt:
- Con đúng là sói mắt trắng mà, ba nuôi con cả một đời rồi
Hơn nữa, ba đối với Trần Thương không tốt, không phải con lại vụng trộm đối
tốt với người ta hay sao, chi bằng ba quang minh chính đại đối tốt với cậu ấy,
như vậy cũng có thể giữ được một cái ân tình.
Lập tức, tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười.
Sau khi cơm nước no nê, Tần Duyệt và Ký Như Vân đi rửa bát.
Lão Tần liếc mắt ra hiệu cho Trần Thương, đi đến trong phòng một chuyến, Trần
Thương cũng đi vào theo.
Sau khi đi vào, lão Tần khóa cửa ngược lại, đột nhiên móc ra một tấm thẻ ngân
hàng từ trong túi xách.
- Trong này có tầm năm mươi vạn, cậu cứ lấy trước mà dùng, đàn ông đi ra bên
ngoài, trên người không có ít tiền là không được.
Trần Thương sững sờ:
- Chú, con có tiền
Lão Tần cười cười:
- Được rồi, đây xem như là tâm ý của tôi đi, Duyệt Duyệt cũng nói rồi, cậu
mới vừa cùng với Trịnh Quốc Đàm đầu tư xây nhà máy, trong tay không có tiền,
ra nước ngoài đều là hỏi nó mượn mấy vạn.
- Chút tiền này, là tiền riêng của tôi, dì của cậu và Duyệt Duyệt đều không
biết.
- Số tiền này đều là lá gan của đàn ông chúng ta! Không có tiền, trong lòng
cũng không thoải mái, hơn nữa, bây giờ lòng người phức tạp, cậu đập vỡ kính
Rolls-Royce của người ta rồi, ít nhất cũng phải hơn mười ngàn vạn? Vạn nhất
người ta bắt cậu đền, đến cuối cùng thì cậu chắc chắn cũng phải đền.
Tần Hiếu Uyên cả đời đều làm trong ngành y, lại còn là viện trưởng, đã gặp qua
nhiều người vì muốn có nhiều tiền mà nói chuyện không cần lý do, cũng không
phải tất cả những người giàu đều có tố chất.
Nghe thấy lão Tần nói như vậy, trong lòng Trần Thương thật sự rất xúc động.
Nhưng anh thật sự không thiếu tiền, huống chi còn là tiền riêng của ba vợ, vội
vàng nói:
- Chú, con thật sự là có tiền, con ra nước ngoài cứu người, được không ít
tiền.
Tần Hiếu Uyên thấy thế, cũng không đưa nữa, vội vàng thu lại thẻ rồi cất kỹ,
sợ bị phát hiện, thuận miệng nói:
- Được rồi, tôi cũng không khuyên cậu.
- Đúng rồi, tôi đó, mặc dù là ba của Duyệt Duyệt, nhưng có một vài việc cũng
phải nói một chút.
- Kết hôn là kết hôn, nhưng về tiền bạc, giữ lại một chút, bản thân giữ lại
chút tiền riêng, tối thiểu nhất là ra ngoài mời khách uống rượu rồi làm ván
bài cũng thoải mái, không câu nệ.
- Chỉ cần tiểu tử cậu không làm loạn, tôi sẽ đứng về phía cậu.
Trần Thương cười ha hả, ấn tượng đối với lão Tần vô cùng tốt.
Bây giờ xem ra, Trần Thương cũng đã tìm được nguyên nhân khiến cùi trỏ tay của
Tần Duyệt hướng ra ngoài.
Đây chính là di truyền
Cái loại cha truyền con nối.
....
Tiêu Nhuận Phương ngồi trong văn phòng, nhìn thấy thư ký gửi cho mình một đoạn
video, không nhịn được thở dài một tiếng.
Tên tiểu tử Trần Thương này, thật sự không thể làm điệu thấp một chút hay sao?
Video này được đăng trực tiếp lên Douyin nên có rất nhiều người hâm mộ.
Còn gọi anh ấy bằng một danh xưng “bác sĩ quyền anh”, cũng thật sự phục luôn
- Tiểu tử này, chuyện này làm... nói làm sao đây! Dùng tay đập bể kính, thật
sự là...
Tiêu Nhuận Phương chuẩn bị nói không có đầu óc, không biết xấu hổ mà nói.
Thư ký không nhịn được nói:
- Chủ nhiệm Tiêu, tối qua người bệnh đã chuyển đến ICU của Hiệp Hòa rồi, chủ
nhiệm phòng giám sát nói, nếu như chậm thêm một chút nữa, có thể sinh mạng của
người bệnh sẽ không giữ được.
Sau khi Tiêu Nhuận Phương nghe thấy, liền sửng sốt:
- Haiz, cứu người là chuyện tốt, tiểu tử Trần Thương này quá thành thật rồi.
Suy nghĩ một chút, cô lắc đầu, tiếp tục nói:
- Tôi muốn nói là, hai tay này của Trần Thương... bây giờ có thể nói là giá
trị liên thành đó, không thể để phế được
- Cô không nhớ rõ ngày đó bộ trưởng Tiêu đã hỏi Trần Thương chuyện gì sao?
Thư ký sững sờ, không nhịn được cảm khái thêm mấy phần đối với Trần Thương.
Vào khi then chốt, người trẻ tuổi này thật sự là chuyện gì cũng đều làm ra
được
Có điều, bộ trưởng Tào biết rõ rồi sẽ còn nhức đầu chứ?
Tiêu Nhuận Phương không nhịn được nói:
- Tay của cậu ấy không sao chứ? Cô gọi điện thoại xác nhận một chút
Thư ký gật đầu, cầm điện thoại liền gọi qua.
Vào lúc này, Tiêu Nhuận Phương đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng nói:
- Đợi đã, trước tiên đừng gọi, mở hội nghị trước, có kết quả rồi thuận tiện
nói cho cậu ấy biết tin tốt này.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật, thế nhưng Vệ Kiện Ủy lại không có nghỉ ngơi.
Không phải vì chuyện khác, chính vì hôm nay Trung tâm nghiên cứu y học động
mạch vành bắc cầu có kết quả.
Hạng mục 20 tỷ cũng không phải là con số nhỏ, vừa đúng lúc hôm nay lãnh đạo
phía trên có thời gian, rút ra thảo luận chuyện này, chỉnh thể mà nói là vô
cùng thuận lợi.
Chín giờ sáng, hội nghị bắt đầu, lãnh đạo phụ trách quản lí vệ sinh cũng đến.
Mặc dù Tiêu Nhuận Phương là lão đại của Vệ Kiện Ủy, nhưng cũng không phải là
độc đoán, đặc biệt là dính vào vấn đề tài chính 20 tỷ, càng không phải là một
mình Tiêu Nhuận Phương cô có thể định đoạt.
Đây không phải là sửa đường, cũng không phải là chỉnh đoán và cải cách ống
thoát nước, lúc không có chuyện gì mà tùy tiện đào đào thì sẽ có chiến tích.
Vì vậy, không có bất cứ ngoài ý muốn nào, lúc Tiêu Nhuận Phương nói, mọi người
phía dưới lần lượt đưa ra ý kiến phản đối.
Trung tâm nghiên cứu y học động mạch vành bắc cầu là trung tâm nghiên cứu lệ
thuộc trực tiếp vào Vệ Kiện Ủy, tương đương với việc toàn bộ tài chính đều bắt
nguồn từ Vệ Kiện Ủy, cứ như vậy, hạng mục 20 tỷ chắc chắn sẽ căng thẳng.
Biểu hiện của Tiêu Nhuận Phương trong buổi hội nghị rất cường thế, dù sao so
sánh với những người khác, cô cũng xem như là phái học thuật, thật vất vả mới
tìm được con đường phát triển và cơ hội mạnh mẽ, nếu như thật sự phải bỏ qua
thì sẽ vô cùng hối hận
Nhưng những người khác tự nhận không thể thiếu một lần vô cùng cân nhắc, phát
triển các bộ môn, các loại lý do, vân vân.
Tuy nhiên, vào lúc mọi người đang vô cùng lo lắng thảo luận, vị lãnh đạo đã
từng ăn chung bữa cơm kia với Trần Thương phát biểu cái nhìn của mình.
Mọi người thấy thế, mặc dù có chút giật mình về việc vì sao vị lão nhân này
lại đánh giá Trần Thương cao như thế, nhưng họ cũng không tranh cãi.
Chuyện cũng chính thức được quyết định, xem ra đơn giản, nhưng lại tranh cãi
hơn một tiếng.
Ban đầu Trung tâm nghiên cứu y học động mạch vành bắc cầu chiếm diện tích
không lớn, chỉ là một tòa lầu có quy mô nhỏ cách trung tâm cấp cứu không đến
2km, hiện tại có kinh phí hỗ trợ, chắc chắn là phải mở rộng ra xung quanh.
Ngay ở lúc kết thúc buổi hội nghị, Tiêu Nhuận Phương đột nhiên nhận được tin
tức, có người muốn quyên góp tiền
Tin tức này lập tức khiến tất cả mọi người ở hiện trường há hốc mồm, có chút
tò mò.
- Quyên tiền? Quyên tiền gì chứ?
Tiêu Nhuận Phương liền sửng sốt.
Ai đến Vệ Kiện Ủy quyên góp tiền?
Có rất ít người đến đây quyên tiền đó
Ngay cả lãnh đạo sau khi nghe thấy cũng không rời đi, tò mò nhìn Tiêu Nhuận
Phương.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tiến lại gần.
Quyên góp tiền?
Đến Vệ kiện ủy...