Câu nói của Trần Thương khiến trái tim đối phương chìm xuống đáy vực
Thật là rắc rối
Hiện tại Chu Quang Huy rất nhức đầu, hiệu trưởng đã tìm mối quan hệ nhờ xóa hết thông tin liên quan trên mạng.
Cũng nghiêm cấm học sinh của trường phát tán khắp nơi, đồng thời sẽ điều tra và xử lý nghiêm khắc khi bị phát hiện.
Nhà trường không muốn hủy hoại cuộc đời cô gái này.
Tất nhiên, điều này không nói lên tinh thần nhân đạo cao cả của trường mà là do Trần Hiểu Lệ gặp chuyện xấu ở trường.
Sau khi tan ca, Trần Thương đổi ca đêm với người khác, để canh chừng Trần Hiểu Lệ, để cô ta không xảy ra chuyện.
Trên thực tế, việc xử lý diphacinone cũng không quá rắc rối, chủ yếu nhằm mục đích cầm máu hiệu quả, chỉ cần không gây xuất huyết nhiều là được.
Mười giờ tối, Trần Trí Phú gọi điện thoại tới.
Trần Thương, chú là Trần Trí Phú.
Giọng của Trần Trí Phú khàn khàn, giọng điệu có chút tuyệt vọng và đau đớn.
Chú à, đừng lo lắng, tình hình của Hiểu Lệ hiện tại cơ bản đã ổn định, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Thương nhanh chóng trấn an.
Trần Trí Phú nghe đến đây thì im lặng và thở phào nhẹ nhõm:
- À… thật sao?
Trần Thương không khỏi thở dài:
- Vâng, thật sự, không sao đâu
Trần Trí Phú thở dài một hơi:
- Sáng mai chú sẽ lên máy bay, ngày mai thím của cháu sẽ đi tàu đến.
Trần Thương nói:
- Không sao đâu chú, chú đừng lo, chú có thể cho cháu biết số chứng minh thư của thím không, cháu sẽ nhờ Duyệt Duyệt mua vé cho hai người và đặt vé qua mạng sẽ tiện hơn.
Khi nào chú xuống máy bay thì gọi điện cho cháu để cháu đến đón.
Bên kia chần chừ một lúc rồi mới gật đầu đồng ý, Trần Thương gửi tin nhắn cho Tần Duyệt, gửi số chứng minh thư, đặt trước vé.
Trần Thương đoán chừng nhà trường đã thông báo cho phụ huynh về chuyện của Trần Hiểu Lệ.
Nhớ lại giọng điệu khàn khàn của Trần Trí Phú khi nói chuyện, Trần Thương không khỏi lắc đầu.
Phận làm cha mẹ, con gái gặp phải chuyện như vậy thực sự không có cách nào.
Trong đêm, Trần Thương đến xem Trần Hiểu Lệ mấy lần.
Cô ta đã tỉnh rồi, đang nằm trên giường, chắc cũng mệt nên ngủ thiếp đi.
Trần Thương để y tá truyền một chút đường glucose, bổ sung axit amin, nghe Tiểu Nhu nói rằng cô ta đã không ăn uống đầy đủ trong vài ngày.
Ca trực đêm không bận, nên sau khi Trần Thương giao ca, ngủ bù một giấc thì trực tiếp lái xe đến sân bay.
Sau khi thấy Trần Trí Phú, Trần Thương hoàn toàn bối rối
Trước đây, mặc dù ăn mặc mộc mạc nhưng Trần Trí Phú vẫn có tinh thần thoải mái, tuy thường xuyên lao động vất vả nhưng thể chất vẫn rất tốt.
Tuy nhiên, Trần Trí Phú của ngày hôm nay rõ ràng đã già đi rất nhiều.
Tóc hoa râm đầy cả đầu, vẻ mặt buồn rầu, tiều tụy, dường như đã hai ngày không ngủ, Trần Thương thấy vậy vội vàng bước tới:
- Chú
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, ánh mắt của Trần Trí Phú vô hồn, nhẹ gật đầu.
Sau khi lên xe, Trần Thương trực tiếp sắp xếp khách sạn, đặt phòng cho Trần Trí Phú, sau đó lái xe đến ga tàu đón vợ của ông ấy.
Ngay khi hai vợ chồng gặp nhau, người vợ đã khóc như tìm được chỗ dựa.
Tuy Trần Trí Phú ở rể nhưng ông luôn là trụ cột của gia đình, một mình quán xuyến mọi việc lớn nhỏ, coi vợ và con gái như hai báu vật và làm việc chăm chỉ.
Cả hai vợ chồng hình như không biết làm sao.
Những điều như vậy tương đối hiếm thấy ở nông thôn, chưa nói đến việc có tiểu tam, ngay cả vợ góa chồng tiếp cận ai thì tất cả đều sẽ bị đồn đi.
Trong xã hội ngày nay, tuy rằng chuyện người thứ ba là chuyện thường tình, nhưng... điều này vẫn có chút làm cho hai vợ chồng Trần Trí Phú lương thiện và dễ gần luống cuống tay chân.
Trần Trí Phú muốn một tay đánh cho Trần Hiểu Lệ tỉnh táo ra, nói cho cô ta biết làm người phải có giới hạn.
Nhưng hiện tại Trần Hiểu Lệ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Trần Trí Phú cũng rất lo lắng con gái sẽ xảy ra chuyện không may.
Cả ngày ông đều suy nghĩ về chuyện này, nên giải quyết thế nào, nhưng... cho đến nay ông vẫn không biết.
Anh có muốn gặp Hiểu Lệ không?
Vợ của Trần Trí Phú hỏi.
Trần Trí Phú không muốn đi nhưng có một số chuyện cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Một lúc lâu sau, Trần Trí Phú đứng dậy nói:
- Đi thôi, đi xem một chút.
Khoảng bốn giờ chiều, Trần Thương đưa cha mẹ của Trần Hiểu Lệ đến bệnh viện.
Trần Thương đưa cả hai đến phòng chăm sóc đặc biệt và lấy hồ sơ bệnh án.
Sau khi xem xét cẩn thận kết quả giám định, Trần Thương thở phào nhẹ nhõm.
Vấn đề không lớn lắm, nhưng tại sao người vẫn chưa tỉnh?
Trần Thương có chút tò mò.
Vợ chồng Trần Trí Phú nhìn Trần Hiểu Lệ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu.
Cả hai không nhịn được thở dài.
Đột nhiên, bao nhiêu phàn nàn và tức giận trong lòng đều biến mất.
Trần Trí Phú nhìn chằm chằm vào con gái của mình, im lặng một lúc lâu, chỉ thở dài một lần nữa.
Trần Thương nói:
- Chú thím à, cô ta sẽ không có chuyện gì đâu. Có thể cô ta bị thiếu máu cục bộ và không được nghỉ ngơi tốt. Mấy ngày nay cô ta không ăn uống gì, dẫn đến dinh dưỡng kém, hai người đừng quá lo lắng.
Trần Trí Phú gật đầu, đối mặt Trần Thương nói nhỏ:
- Trần Thương, đợi khi nào con bé tỉnh lại hãy nói cho nó biết, chú không trách nó nữa.
Bảo nó đừng sợ, ở Bắc Kinh mệt mỏi quá thì về nhà, nghỉ ngơi thật tốt, chú có thể nuôi con bé 20 năm trời thì cũng còn có thể nuôi nó thêm 20 năm nữa...
Không ai để ý thấy Trần Hiểu Lệ đang nằm trên giường mấp máy lông mi và nước mắt cứ thế chảy xuống.
Khi họ vừa định đi, đột nhiên một y tá chạy vào.
Giáo sư Trần, có một người phụ nữ đã để lại 50 vạn và nói rằng số tiền này là chi phí chữa bệnh cho Trần Hiểu Lệ.
Sau khi Trần Thương nghe thấy thì sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, khó khăn ở đây là… Trần Hiểu Lệ là tiểu tam của người chi tiền kia?
Người phụ nữ treo băng rôn bên ngoài?
Nghĩ đến đây, Trần Thương vội vàng chạy ra ngoài.
Mà Trần Trí Phú còn chạy nhanh hơn cả Trần Thương.
Sau khi đi ra, Trần Thương nói với y tá ở quầy:
- Tiền đâu? Người đâu?
Y tá chỉ vào một người phụ nữ gầy gò đang đi ra ngoài và nói:
- Là cô ấy.
Lúc này, Trần Trí Phú đã cầm lấy tiền và chạy ra bên ngoài.
Trần Trí Phú đi rất nhanh, sau khi đi ra thì lớn tiếng gọi người phụ nữ:
- Chờ đã
Trần Thương vội vàng đuổi theo thì nhìn thấy màn này.
Sau khi người phụ nữ nghe thấy tiếng hô thì dừng lại.
Quay đầu nhìn sang thì thấy Trần Trí Phú đang đứng đó, một đôi giày vải màu đen, một chiếc quần lao động rằn ri giặt đến trắng bệt, và một chiếc áo lót cũ màu xám.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Trần Trí Phú, lạnh lùng hỏi:
Sao vậy?
Trần Trí Phú có chút chột dạ, trong tay cầm nhiều tiền như vậy, nhìn người phụ nữ, có chút chột dạ.
Đây là lần đầu tiên ông xử lý loại chuyện này.
Ông thực sự không muốn giải quyết, không muốn đối mặt với nó, cảm giác tội lỗi và xấu hổ trong lòng khiến ông chỉ biết đứng im không nói nên lời.
Dưới ánh nắng mặt trời, người phụ nữ cầm ô che nắng, đeo kính râm, một thân váy trắng và giày cao gót, rất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trần Trí Phú ăn mặc mộc mạc đứng dưới trời nắng to, khuôn mặt thoáng chút mồ hôi, nhìn chằm chằm người phụ nữ với vẻ mặt khó xử, trong lòng rất căng thẳng.
Không ai trong số họ mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng, Trần Trí Phú không kìm được mà cao giọng nói:
- Tôi là cha của Trần Hiểu Lệ.