Người phụ nữ sửng sốt không nói gì chỉ nhìn Trần Trí Phú, còn ông hít một hơi thật sâu, nói thật, ông đã sẵn sàng.
Con gái có thể trốn tránh, nhưng ông thì không.
Người trưởng thành nên biết chịu trách nhiệm trước chuyện mình đã làm.
Mặc dù là nông dân 50 tuổi không được học hành nhiều và không hiểu nhiều đạo lý nhưng ông lại là một người cha, biết rõ hiện tại con gái mình đã không còn nơi nào để đi, vô cùng khó khăn.
Ông quyết định tự mình đến trả thay con gái.
Cho dù đứa con gái này thật sự không hiểu chuyện, nhưng... ông vẫn là cha.
Thực ra, tình cha vô cùng bao dung và vĩ đại lắm
Một tình yêu không quan tâm đến được và mất.
Ông đến để xin lỗi vì những gì con gái mình đã làm sai.
Những gì con gái không thể đối mặt, ông sẽ đối mặt, nhìn người phụ nữ trước mặt, Trần Trí Phú lau mồ hôi:
- Tôi là cha của Trần Hiểu Lệ.
Sau khi người phụ nữ nghe xong, cô ta tưởng Trần Trí Phú đến để trả thù, trong lòng tức giận đến hộc máu:
- Là do tôi bắt nạt con gái ông nên ông đến tìm tôi để tính sổ sao?
Đúng vậy, tôi đã sai người đăng biểu ngữ, ông có thể đánh tôi.
Lời nói của người phụ nữ cũng rất dứt khoát khiến Trần Trí Phú đột nhiên sững sờ.
Ông không nghĩ sẽ có một khởi đầu như vậy.
Thôi nào, tôi cũng không ngờ con gái ông lại tự tử, trách tôi, nhưng ông có bao giờ nghĩ đến nỗi khổ của tôi không?
Tôi cũng có con, tôi cũng có một gia đình. Khi con gái ông phá hoại gia đình tôi, tại sao ông lại không đứng ra vậy?
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc nức nở, cô ta tháo kính râm ra để lộ đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Ông đánh tôi đi, tôi sẽ không đánh lại, tôi sẽ không gọi cảnh sát, huống chi là chuyện báo thù, con gái ông còn có cha, còn tôi hiện tại không có ai cả ông biết không?
Chồng tôi đi rồi, nhà tôi mất rồi! Ông có hiểu cảm giác của tôi không?
Biểu ngữ của tôi thế nào? Chỉ có con gái ông mới quyến rũ được chồng tôi, tôi không thể trút giận được sao?
Người phụ nữ vừa nói vừa lau nước mắt.
Đúng lúc này, bất ngờ có một tiếng động lớn vang lên, người phụ nữ sửng sốt, chỉ thấy Trần Trí Phú đứng không xa, quỳ xuống trước người phụ nữ này.
Xin lỗi, tôi đã sai khi không dạy dỗ con gái của mình thật tốt, con bé đã phá hoại gia đình của cô, tôi xin lỗi cô.
Tôi hy vọng... cô có thể bỏ qua cho con bé, nó mới 20 tuổi, nó còn cả một chặng đường dài phải đi, nếu cô đăng biểu ngữ như thế, cuộc đời này của con bé sẽ bị hủy hoại mất
Tôi cầu xin cô, bỏ qua cho con bé.
Số tiền này, tôi một đồng cũng không lấy, cô mang về đi, con gái tôi sẽ do chính tôi nuôi dưỡng, còn chồng của cô đã cho nó bao nhiêu tiền, cô cho tôi con số, tôi chắc chắn sẽ trả lại.
Trần Trí Phú nói từng từ bằng giọng địa phương một cách hào sảng và mạnh mẽ.
Mọi người xung quanh như chết lặng.
Hơn nữa, vô cùng chấn động, không ai nghĩ rằng ông ấy sẽ trực tiếp quỳ xuống, ngay cả người phụ nữ cũng nhất thời không biết làm sao.
Trần Thương vội vàng đỡ Trần Trí Phú dậy, nhưng ông xua tay.
Cô gái à, tôi cũng biết cô rất đau khổ, cũng biết con gái tôi đã gây cho cô rất nhiều mất mát và đả kích, tôi không bênh vực nó, nó sai chính là sai.
Nhưng con bé đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tôi thân làm cha, trước tiên cho tôi xin lỗi cô, cầu mong cô bỏ qua cho nó.
Lúc này, một cậu bé chạy đến và bước về phía người phụ nữ rồi dừng lại. Sau khi nhìn thấy cảnh này, nó nhìn chằm chằm Trần Trí Phú đầy tò mò và nhìn lên, liếc nhìn người phụ nữ.
Cậu bé không lớn lắm, chừng bốn năm tuổi.
Mẹ ơi... làm sao vậy?
Người phụ nữ lén lau nước mắt:
- Con đi đỡ ông ấy đứng lên đi.
Cậu bé gật đầu, thận trọng đi đến bên cạnh Trần Trí Phú, nhìn ông, giọng trẻ con non nớt vang lên:
- Ông ơi, ông đó nha, nam tử hán đại trượng phụ, có thể chảy máu, chảy mồ hôi nhưng không thể rơi lệ, lại càng không thể quỳ xuống.
- Mẹ nói đầu gối nam nhi là vàng, không thể quỳ bừa bãi.
Trần Trí Phú nhìn đứa nhỏ, trong lòng càng cảm thấy có lỗi.
Thành thật mà nói, bây giờ ông biết rằng không chỉ một người phụ nữ mà cả một gia đình đã bị phá hủy bởi con gái của mình
Nghĩ đến đây, Trần Trí Phú càng cảm thấy có lỗi trong lòng, mặc dù ông cũng biết rằng nếu không có con gái mình, người đàn ông kia vẫn có thể vẫn muốn vượt quá giới hạn, nhưng vạn lần không thể để con gái của mình đi phá hủy gia đình người khác.
Trần Trí Phú không chỉ biết đầu gối của đàn ông rất quý, mà ông còn biết đàn ông chỉ quỳ lạy cha mẹ, không được quỳ người khác.
Nhưng... với tư cách là một người cha, ông sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm, chỉ hy vọng tương lai của con gái mình sẽ không bị ảnh hưởng.
Ông biết con gái mình cũng đang trong tình trạng tuyệt vọng, không biết phải làm gì, vì vậy con bé đã chọn cách tự tử giống như một cách trốn thoát.
Trần Trí Phú sẵn sàng đối mặt với những điều này vì con gái mình, ốn cho là nhục nhã nhưng không ngờ lại làm cho một gia đình tan nát, nghĩ đến điều này, ông càng thêm thấy có lỗi.
Lúc này, đột nhiên một cô gái mặc quần áo bệnh nhân chạy ra, không phải ai khác, chính là Trần Hiểu Lệ.
Cô ta nhìn thấy cha mình quỳ trên mặt đất, nếu như còn không tỉnh dậy thì cô ta đúng không phải con người.
Cô ta quỳ trước mặt cha mình mà khóc:
- Ba, con sai rồi, hu hu… con đã sai thật rồi, con sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.
Xin lỗi, tôi không nên phá hoại gia đình của cô
Thật xin lỗi... thật xin lỗi...
Trần Hiểu Lệ quỳ ở đó, ôm cha gào khóc, Trần Trí Phú thở dài.
Lúc này, người phụ nữ đứng nhìn cảnh tượng này, nước mắt không kìm được chảy ra.
Cô nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu Lệ:
- Cô đừng khóc nữa, cô có cái gì mà phải khóc?
Tôi thật sự ghen tị với cô, cô có một người cha bằng lòng thay cô chuộc lỗi, nguyện ý quỳ gối trước mặt người khác để bảo vệ con mình
Thực sự, sau khi vụ việc xảy ra, anh ta chưa trở về nhà lấy một lần, chỉ nói với tôi rằng muốn ly hôn
Tôi cũng là một người phụ nữ, tôi cứ như vậy bị ức hiếp sao?
Cha của con tôi ở đâu rồi chứ?
Người phụ nữ ngồi quỵ trên mặt đất trong khi đang nói chuyện, nhất thời cảnh tượng đã mất kiểm soát.
Lúc này, cậu bé thấy mẹ khóc, vội chạy lại ôm mẹ, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, cậu vừa khóc vừa rơm rớm nước mắt nói:
- Mẹ đừng khóc, con sẽ bảo vệ mẹ
Đợi con lớn lên, con sẽ bảo vệ mẹ.
Người phụ nữ không nhịn được nữa, đột nhiên bật khóc nức nở.
Một lúc sau, càng ngày càng có nhiều người vây xem, Trần Trí Phú thở dài đỡ người phụ nữ đứng dậy.
Cô gái, là do tôi sai, hãy cầm tiền về đi, đợi khi con gái tôi khỏe hơn tôi sẽ đưa nó đến cửa nhận lỗi. Tôi mong cô có thể tha thứ cho nó.
Người phụ nữ lau nước mắt và liếc nhìn Trần Hiểu Lệ:
- Cô nên cảm ơn vì đã có một người cha tốt.
Nói xong, người phụ nữ đứng dậy và rời đi.