Thành thật mà nói, Trần Hiểu Lệ chỉ là một ngòi nổ thôi, cô ta nói mình hận Trần Hiểu Lệ, không bằng nói hận chồng mình.
Trần Thương nhìn Trần Trí Phú, không nhịn được thở dài.
Công cha như núi Thái Sơn
Thực sự là như vậy.
Những người cha luôn yêu thương con cái bất chấp mọi giá phải trả, vì con, họ sẵn sàng đổ máu đầu, sẵn sàng hạ thấp phẩm giá cao quý nhất của đàn ông, sẵn sàng quỳ gối vì con cái của họ, chỉ mong rằng phần đời còn lại, con họ sẽ được sống khỏe mạnh.
…
Vốn thân thể Trần Hiểu Lệ có hơi suy yếu, lại vừa khóc như vậy, trực tiếp ngồi xụi lơ trên mặt đất, suýt chút nữa không đứng dậy nổi.
Mẹ của Trần Hiểu Lệ cũng chỉ biết đứng nhìn, có thể chuẩn bị tốt chuyện trong nhà đã không tệ.
Mặc dù Trần Trí Phú ở rể, nhưng nói một lời từ đáy lòng thì trong lòng bà, người đàn ông này chính là trụ cột, ông ấy mới thật sự là chủ cái nhà này, thấy chuyện của con gái đã được giải quyết, người vợ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, đoạn đường này bà vẫn luôn đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, nhưng cuối cùng bà vẫn chưa tìm ra cách.
Giải quyết rồi thì tốt
Giải quyết rồi thì tốt...
Trần Hiểu Lệ nặng tầm 50kg được Trần Trí Phú lao động lâu năm, nên mạnh khỏe hơn, tiện tay bế lên một cái, đi về phòng chăm sóc đặc biệt.
Mọi người xung quanh nhìn người đàn ông bình thường thậm chí có chút quê mùa cục mịch này, nhịn không được dựng ngón tay cái.
Đây mới là đàn ông
Trần Hiểu Lệ được cha ôm lên, theo thói quen ôm lấy cha.
Bao nhiêu năm rồi nhỉ
Không được cha ôm như một đứa trẻ vĩnh viễn chưa trưởng thành.
Lồng ngực này vẫn rộng lớn như trước, ấm áp, an tâm
Mùi vị quen thuộc từ trên người cha truyền đến, là mùi của mồ hôi, nhưng cô lại cảm thấy hết sức thoải mái.
Đủ loại chuyện cũ dâng lên trong lòng, giờ khắc này đột nhiên Trần Hiểu Lệ ý thức được ngày trước mình ngu xuẩn cỡ nào?
Cái gì là thế giới cảnh xuân tươi đẹp.
Cái gì là cuộc sống ngợp trong vàng son.
Thứ mà cô có được cũng không phải là những thứ này.
Khi mình tuyệt vọng nhất, ghét bỏ bản thân nhất, cảm thấy hổ thẹn, thậm chí còn lo lắng sẽ khiến người cha quê mùa này đứng ra bảo vệ mình sẽ bị mất mặt.
Mà ông ấy lại không ghét bỏ mình khi đã khiến ông mất mặt
Làm tình nhân cho người ta...
Trước kia gặp chuyện này người ta sẽ nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước.
Đây đối với người phụ nữ truyền thống mà nói, việc làm của bản thân đi ngược với luân thường đạo lý.
Có thể là, khi con cái làm sai, người cha sẽ thay con gái trả nợ.
Chẳng những ông ấy không có trách mình, mà còn mở rộng hai tay nghênh đón tất cả nhục nhã.
Giờ khắc này, Trần Hiểu Lệ không nhịn được thở dài, trong lòng tràn ngập áy náy.
Đột nhiên Trần Hiểu Lệ không dám ngẩng đầu nhìn ba mình, cô ta cảm thấy mình không xứng làm con gái của cha, cả ngày khiến cha phiền lòng.
Bây giờ, nói cái gì cũng vô dụng, về sau cô phải hiếu thuận với cha...
Sau khi Trần Hiểu Lệ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Trần Trí Phú đang quay người chuẩn bị rời đi, bỗng gọi:
- Ba
Trần Trí Phú chuẩn bị quay người, nhìn con gái, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nói gì, nhếch miệng cười cười đi ra ngoài.
Thấy nụ cười này của ba mình, Trần Hiểu Lệ biết rõ, ba đã tha thứ cho mình.
Cô khóc, khóc có chút thương tâm.
Hóa ra trên thế giới này người không chê bạn, từ đầu đến cuối người yêu bạn, chính là cha mẹ.
...
Sau khi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Trần Trí Phú tìm được Trần Thương.
- Trần Thương, chú cám ơn cháu
Trần Thương cười cười:
- Không có chuyện gì, chú không cần xa lạ với cháu
Trần Trí Phú cười khổ một tiếng:
- Vậy lần này Hiểu Lệ không có vấn đề gì nữa đúng không?
Trần Thương gật đầu:
- Dạ, có lẽ không có vấn đề gì lớn, hôm nay kiểm tra lại chỉ tiêu cơ bản bình thường, nhưng nhất định cần phải nằm viện một đoạn thời gian để khôi phục.
Trần Trí Phú nhẹ gật đầu:
- Không có chuyện gì là được rồi, thím của cháu sẽ ở lại vài ngày, ngày mai chú phải chuẩn bị trở về Vân Nam.
Trần Thương ừ một tiếng:
- Dạ, chú đừng quá lo lắng, có cháu ở đây chú cứ yên tâm đi.
Trần Trí Phú muốn nói lại thôi, nhìn Trần Thương, nhịn không được nói:
- Trần Thương à, chú có vấn đề muốn nhờ cháu.
Trần Thương cười cười:
- Chú, có cái gì cứ nói thẳng đi ạ.
Trần Trí Phú gật đầu:
- Cái này... Chuyện của Hiểu Lệ, cháu đừng nói cho người khác.
- Được, cháu cam đoan không nói, cháu gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, để dặn bọn họ không nói, chú cứ yên tâm đi nhé.
Trần Trí Phú gật đầu:
- Ừm, vậy chú đi đây, chú không gặp Hiểu Lệ nữa, ở công trường còn nhiều việc lắm, à này... Nói con bé nghĩa thoáng lên nhé.
Trần Thương nói:
- Cháu đặt trước vé máy bay cho chú.
Trần Trí Phú cười cười xấu hổ:
- Không cần, chú đã mua vé xe lửa rồi, rạng sáng đi.
Ông để lại tiền cho vợ mình, để bà chăm sóc con gái, còn mình mua ghế ngồi cứng.
Từ thủ đô đến Côn Minh, một ngày 18 tiếng, giá vé 320 tệ.
Lúc đến đây, đây là lần đầu tiên trong đời Trần Trí Phú ngồi máy bay, có lẽ cũng là lần cuối cùng, giá cao như vậy, ông không nỡ...
...
Hôm sau khi Trần Trí Phú rời đi, Trần Hiểu Lệ ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tình hình cả người hình như đã tốt hơn nhiều.
Khoa hồi sức tích cực có yêu cầu khắt khe về thời gian thăm khám, một ngày khám một lần, không bao lâu, mỗi bệnh viện có thời gian khác nhau.
Bệnh nhân nặng ở ICU của trung tâm Cấp cứu tương đối nhiều, thời gian thăm nom chỉ có 10 phút.
Hơn nữa, giá nằm phòng chăm sóc đặc biệt cũng không phải lúc nào cũng một ngày hơn một vạn, chủ yếu dựa trên phương pháp điều trị mà bạn nhận được, đều liên quan tới giám sát, sử dụng vật phẩm, dùng thuốc, kiểm tra đo lường chỉ tiêu.
Dù sao, các khoản phí của bệnh viện cũng được ghi rõ ràng chi tiết, bình thường mỗi ngày đều sẽ đưa cho người nhà danh sách các khoản chi của ngày hôm qua đã được in ra.
(Nếu bạn không biết điều này thì có thể chủ động hỏi y tá, đây là quyền lợi của bệnh nhân, nhớ nhìn kỹ các chi tiết thật rõ ràng, có một số bệnh viện sẽ thu các khoản phí không hợp lý cũng là chuyện thường thấy.)
Sáng thứ năm, cũng vừa sang tháng tám, Tần Duyệt cẩn thận từng li từng tí đi tới văn phòng chủ nhiệm.
Tôn Quảng Vũ đang đọc sách, thấy Tần Duyệt rón rén giống như con chuột nhỏ chạy vào, không nhịn được cười cười.
- Sao em lại tới đây?
Tần Duyệt đưa tài liệu và thông tin của sinh viên mới cho Tôn Quảng Vũ:
- Lão sư, đây là danh sách nghiên cứu sinh mới năm nay của chúng ta, bộ phận nghiên cứu sinh bảo em đưa tới.
Tôn Quảng Vũ cười cười:
- Để đó đi, em có chọn được người nào thích hợp chưa? Hay là, em có muốn thu nhận đệ tử, đệ muội gì không?
Tần Duyệt nghe thấy lão sư hỏi vấn đề này, không nhịn được nói:
- Có một người
Tôn Quảng Vũ tò mò:
- Ai vậy?
Tần Duyệt vui vẻ nói:
- Trần Thương! Lão sư, em kéo Trần Thương qua làm học trò của thầy nhé, như thế em sẽ là sư tỷ của anh ấy, ha ha ha...