Tần Duyệt nghĩ tới đây, lập tức cười không ngậm được mồm, Tôn Quảng Vũ cũng bất đắc dĩ cười cười:
- Được rồi, đừng có nằm mơ nữa, chỉ là... Không phải giáo sư Trần mới đang học thạc sĩ năm hai sao?
Tần Duyệt cười nói:
- Thứ bảy tuần này, anh ấy sẽ tốt nghiệp
Tôn Quảng Vũ sững sờ:
- Có ý gì?
Tần Duyệt nói:
- Anh ấy xin được tốt nghiệp sớm, trường học cũng không có thể từ chối, thứ bảy tuần này, trường học quyết định tổ chức lễ bảo vệ luận án tốt nghiệp riêng cho anh ấy.
Tôn Quảng Vũ nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, Trần Thương bảo vệ đề án tốt nghiệp?
Đây nhất định sẽ là một chuyện hết sức đặc sắc.
Nghĩ tới đây, Tôn Quảng Vũ quyết định mình nên đi xem một chút.
Đúng, hiệu trưởng đại học Y khoa tỉnh Đông Dương... Đúng vậy, không phải chính là Tần Hiếu Uyên sao?
Tần Duyệt có một người cha tên là Tần Hiếu Uyên, vừa vặn được điều tới làm hiệu trưởng, nghĩ tới đây, Tôn Quảng Vũ cười nói:
- Duyệt Duyệt, lễ bảo vệ tốt nghiệp của giáo sư Trần... Thầy chỉ đứng ngoài quan sát một chút, có lẽ không có vấn đề gì lớn chứ?
Tần Duyệt híp mắt:
- Lão sư chẳng lẽ thầy không muốn làm giám khảo sao?
Một câu này khiến Tôn Quảng Vũ có chút hưng phấn và kích động nhỏ.
Làm… Làm giám khảo, điều này có thể sao?
Nếu như có thể như vậy tuyệt đối sẽ khiến Tôn Quảng Vũ nằm mơ cũng cười cho tỉnh dậy.
Dù sao đây cũng là lễ bảo vệ tốt nghiệp của giáo sư Trần đó.
Bao nhiêu năm về sau, bản thân có thể khoe hoang nói rằng tôi từng cho thông qua luận văn bảo vệ tốt nghiệp của Trần Thương.
Chuyện này sẽ kích thích cỡ nào chứ?
Nghĩ tới đây, Tôn Quảng Vũ chuẩn bị lên tiếng, đúng lúc này, đột nhiên Tần Duyệt nói:
- Thật ra, Tôn lão sư, hôm nay em đến là để xin nghỉ thời gian để chuẩn bị kết hôn, thầy xem...
Tôn Quảng Vũ nghe xong, lập tức vui vẻ, ai nha, tiểu nha đầu này, vậy mà lại tính toán với cả lão sư đây, mưu trí, khôn ngoan.
Thời gian nghỉ kết hôn đúng không?
Tôn Quảng Vũ vung tay lên:
- Kết hôn à! Đây là chuyện tốt, em muốn kỳ nghỉ bao nhiêu ngày, chính em tự viết đi
Tôn Quảng Vũ như đang đưa một tờ chi phiếu trống không, Tần Duyệt bày ra bộ dáng đã đạt được âm mưu, không nhịn được nói:
- Lão sư... Cái này... Bên bộ phận nghiên cứu sinh thì sao...
Tôn Quảng Vũ nhìn Tần Duyệt một cái, càng ngày càng cảm thấy hôm nay con bé này đến đào hố chờ mình nhảy vào
Nếu Tần Hiếu Uyên ở đây, tuyệt đối sẽ cười lạnh một tiếng, con gái tôi đến cả ba nó còn bị nó hố, đừng nói là lão sư
Tôn Quảng Vũ nhìn vào đôi mắt tinh ranh quỷ quyệt của Tần Duyệt, cười nói:
- Tôi bày cho em một cách hay
Tần Duyệt lập tức vui vẻ nói:
- Lão sư, để em châm trà cho thầy
Nhìn Tần Duyệt vui vẻ bưng chén trà đi rót nước, Tôn Quảng Vũ cười nói:
- Một chuyện rất đơn giản, em phát cho chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu sinh một thiệp mời đám cưới của em và Trần Thương, chuyện này sẽ trở nên vô cùng đơn giản rồi
Tần Duyệt lúng túng nói:
- Ngày khai giảng, chủ nhiệm khoa nghiên cứu sinh đã nói chúng em tốt nhất đừng để trong thời gian đi học xin thời gian nghỉ kết hôn, nghỉ sinh.
Tôn Quảng Vũ không nhịn được nói:
- Em là ngốc thật hay ngốc giả thế, không phải bảo em xin nghỉ, chẳng qua là em chỉ đi phát thiệp mời, rồi người ta sẽ chủ động phê chuẩn giấy xin phép nghỉ cho em.
Tần Duyệt sững sờ, hình như lão sư nói cũng có lý, cô lập tức cười nói:
- Vâng ạ, thầy ơi, tối nay em sẽ nói cho ba em biết, sẽ nói ở lĩnh vực môn thống kê thầy rất có kinh nghiệm
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Về nhà cầm thiệp mời, Tần Duyệt hấp tấp đi tới khoa nghiên cứu sinh của Hiệp Hòa, có chút lo sợ bất an
Cô luôn cảm thấy mình làm như vậy là đang đưa tay vào miệng cọp, không đúng, múa rìu qua mắt thợ, thậm chí là nghịch đại đao trước mặt Quan công
Đây là đang khiêu chiến tôn nghiêm của bộ phận nghiên cứu.
Dù sao, khi khai giảng, chủ nhiệm Chiêm rõ ràng đã nói, lúc đi học, tốt nhất đừng kết hôn sinh con, thời gian nghỉ kết hôn, nghỉ sinh sẽ không được phê duyệt...
Mình chủ động đưa thiệp mời, có giống như đang tìm đường chịu chết không.
Sau khi đi tới cửa, Tần Duyệt đã lập tức hối hận, quay người chuẩn bị rời đi.
Có thể là... Vừa mới quay người, thì cửa mở
Chiêm Ngọc Phong nhìn Tần Duyệt một cái, không nhịn được nói:
- Tần Duyệt? Cô tới đây làm gì thế?
Tần Duyệt vội vàng nói:
- Cái này... Chủ nhiệm, không có việc gì, tôi chỉ là... Đi ngang qua! Đúng, đi ngang qua.
Chiêm Ngọc Phong không nhịn được bật cười:
- Vào trong nói, trong tay cầm thứ gì đó.
Trong lòng Tần Duyệt rối bời:
- Chủ nhiệm Chiêm, cái này, là cho thầy.
Chiêm Ngọc Phong sững sờ, nhìn tấm thiệp màu đỏ, lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt một cái, ngưng trọng mở thiệp mời ra.
Ngay lập tức, hai mắt của Chiêm Ngọc Phong sáng lên
Trong lòng thì mừng như điên
Trời ơi
Quả nhiên là thiệp mời hôn lễ.
- Thôn Nam Sơn! Thật sự là thôn Nam Sơn
Chiêm Ngọc Phong vội vàng gấp thiệp mời lại:
- Được, không có vấn đề, tôi có thời gian
Tần Duyệt sững sờ, nhìn chủ nhiệm Chiêm:
- Cái này... Chủ nhiệm... Tôi...
Chiêm Ngọc Phong cười nói:
- Hiểu rồi, hiểu rồi, giữ bí mật
Mặt Tần Duyệt đỏ lên:
- Không phải, chủ nhiệm, em tới để xin nghỉ phép...
Chiêm Ngọc Phong nghe xong, lập tức cười nói:
- Xin nghỉ à? Xin phép nghỉ không thích hợp lắm
- Dù sao, chúng ta cũng quy định trong quá trình học không được xin nghỉ phép... Nếu không như vậy đi, vừa vặn chúng ta có đợt huấn luyện, phải đi 1 tháng, như vậy đi, cô đi đi.
Chiêm Ngọc Phong mặt không biến sắc, tim không đập mạnh, nói với Tần Duyệt.
Tần Duyệt vội vàng nói:
- Cám ơn chủ nhiệm
Chiêm Ngọc Phong vẫy tay một cái:
- Mau đi đi
Sau khi Tần Duyệt rời đi, Chiêm Ngọc Phong nhìn tấm thiệp mời này, trong lòng liền vô cùng vui vẻ.
Trọng lượng tấm thiệp mời của Trần Thương cũng không bình thường đâu
Sau khi Tôn Quảng Vũ của Khoa Ngoại tổng hợp nhận được đã khoe khoang hơn một tuần.
Bây giờ mình cũng có
Phải biết, người tới dự hôn lễ của Trần Thương cũng không ít, mà còn đều là nhân vật máu mặt trong ngành.
Tham gia kiểu hôn lễ như vậy quả thực đang tượng trưng cho thân phận gì
Chiêm Ngọc Phong cười chụp ảnh với tấm thiệp mời, vui vẻ gửi lên vòng bạn bè.
...
Gần đây Trần Thương cũng rất bận.
Mắt thấy hôn lễ ngày 18 tháng 8 càng ngày càng gần.
Khoảng thời gian này công việc ở bệnh viện cũng không bận, anh đang chuẩn bị xin phép nghỉ, kết hôn, cũng vừa lúc để buông lỏng một chút.
Nhưng trước đó anh vẫn còn có một việc, chính là bảo vệ đề án tốt nghiệp.
Chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng Trần Thương cũng phải chuẩn bị thật tốt.
Tần Hiếu Uyên đã được điều nhiệm đến đại học Y khoa tỉnh Đông Dương để đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng, nhưng vẫn chưa từ nhiệm chức Viện trưởng của tỉnh Nhị viện, chuẩn xác mà nói là vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Hiện tại phải nói là tỉnh Nhị viện xưa đâu bằng nay, bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào cái bệnh viện này.
Tỉnh Đông Dương không nhỏ, mà thành phố An Dương lại có tận tám triệu người dân, nhưng giới y khoa lại đang lớn mạnh.
Hiện tại Trần Thương là nhân tài đang được săn đón trong giới y khoa, những lãnh đạo trong hệ thống y tế ở thành phố An Dương đều biết.