Sau khi Tôn Quảng Vũ nghe thấy, liền mơ màng, vốn dĩ còn cho rằng qua đây để can thiệp, lại không ngờ đến giáo sư Trần cho mình một món quà lớn như thế
- Có! Chắc chắn là có thời gian
- Giáo sư Trần, chuyện này thì cậu chứ yên tâm đi
Trần Thương cười cười:
- Ba người các anh hãy làm thật tốt, lần này chủ nhiệm Chu... Tranh cử chức viện sĩ, ông ấy rất am hiểu về lĩnh vực cấy ghép lá gan, cũng là người dẫn đầu của lĩnh vực Ngoại khoa Gan mật, hãy giúp đỡ viện sĩ Chu.
- Thế nhưng... Tôi nói trước, quyển sách này đừng làm lung tung, làm không tốt, tôi chắc chắn sẽ không phát hành đâu, đây là báo nội bộ đầu tiên, mọi người hãy chú ý một chút.
Nói xong, Trần Thương mở ngăn kéo ra, lấy ra một số bản thảo và ổ cứng di dộng.
- Những thứ này đều là tư liệu phẫu thuật, mọi người hãy phân tích một chút, hãy bàn một chút về những thông tin mà tôi đã nói qua, làm cho tốt.
- Cuối tháng này chúng ta sẽ công bố
- Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng nề, tất cả mọi người hãy cố gắng một chút.
Sau khi Chu Hoành Quang nghe thấy lời của Trần Thương, trong lòng vô cùng xúc động, ngay trước mặt mọi người nói cần phải giúp đỡ mình.
Đây là thái độ của Trần Thương
Đây là ân tình
Cho dù Trần Thương là tìm quan hệ cũng được, thế nhưng... Không cần thiết.
Ông càng thích tiến hành theo phương thức như thế này.
Hà Chí Khiêm và Tôn Quảng Vũ nhìn qua Chu Hoành Quang, đều là không ngừng ngưỡng mộ.
Tôn Quảng Vũ là viện sĩ, có thể là ông ấy có vận khí tốt hơn Chu Hoành Quang, không có quá nhiều khó khăn và trắc trở, hơn nữa... là thầy giáo của anh, kéo anh đi lên.
Phải biết, trong cái vòng này cũng có chút hệ thống, trọng lượng trong lĩnh vực chữa bệnh hiện tại của Hiệp Hòa rất nặng.
Nói xong, Trần Thương nhìn qua Hà Chí Khiêm:
- Chủ nhiệm Hà, anh vẫn còn trẻ, sau này cũng sẽ có cơ hội thôi, báo nội bộ này anh hãy cố gắng làm thật tốt.
Khuôn mặt của Hà Chí Khiêm lộ vẻ cảm ơn, nghiêm túc gật đầu:
- Ừm, cảm ơn giáo sư Trần, đã cho tôi cơ hội lần này
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Hãy làm thật tốt.
Chuyện của Chu Hoành Quang thì phải xem vào báo nội bộ lần này rồi.
Mà tương tự, anh cũng cần báo nội bộ lần này để thế giới chú ý đến Học hội mới vừa được thành lập này
...........
Con người của Từ Tử Minh từ trước đến nay vẫn luôn nhận rõ chính mình.
Ở địa giới thủ đô này, vẫn luôn không tính là nhân tài dẫn đầu.
Bản thân lại không tính là nỗ lực nhất, cũng không tính là có thiên phú nhất, càng không tính là có núi lớn để dựa vào.
Vì thế chuyện này đã khiến cho chủ nhiệm Từ khá lạnh nhạt đối với tất cả mọi thứ.
Thế nhưng... Ai có thể ngờ đến, bản thân tình cờ lại có thể được đề cử làm viện sĩ, chuyện này khiến cho anh ta có chút thấp thỏm lo âu, thậm chí... có chút được sủng ái mà lo sợ
Đến mức Từ Tử Minh đã xoắn xuýt trong mười mấy phút đồng hồ.
Lão Từ luôn cảm thấy đề danh này đã quấy rầy cuộc sống bình thường của mình, ảnh hưởng đến những sắp xếp công việc bình thường của bản thân, quá phiền phức rồi
Thế là, Từ Tử Minh phiền muộn gọi cho bạn tốt của mình, Vương Thông.
- Vương Thông, tôi nói cho cậu một tin tức xấu
Điện thoại vừa kết nối, Vương Thông đã bị câu nói này của Từ Tử Minh làm cho hôn mê.
Tin tức xấu!? Làm sao thế?
Vương Thông lo lắng hỏi:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?
Từ Tử Minh than thở nói:
- Aiz... Tôi đó! Tôi được đề cử viện sĩ, cậu nói xem, tôi còn nói Quốc khánh sẽ dẫn theo vợ và con ra nước ngoài du lịch nửa tháng nữa, kỳ nghỉ của tôi đều phải bỏ rồi, vợ của tôi bên này cũng đã chào hỏi chủ nhiệm Triệu, cậu nói xem
- Chuyện này đó, đã làm loạn hết tiết tấu cuộc sống của tôi rồi
Vương Thông nghe thấy Từ Tử Minh than thở, thiếu chút nữa là đã tin vào chuyện này
Không biết còn tưởng rằng mình bị sa thải đó, anh ấy ngược lại thì tốt rồi, được đề cử chức viện sĩ mà còn than thở.
Nghĩ đến đây, Vương Thông thiếu chút nữa là cúp điện thoại.
Nhưng, nghĩ đến tính cách của người bạn cùng phòng này, anh ta mới phản ứng lại.
Tên nhóc Từ Tử Minh này từ trước đến giờ luôn có một tính cách thỏa mãn trong mọi tình cảnh, anh đá anh ta một cước, anh ta vẫn có thể đi về phía trước, nếu như anh không quan tâm đến anh ta, thì anh ta vẫn có thể làm một người vui vẻ
Thế nhưng, nghĩ đến giọng nói và oán hận này của Từ Tử Minh, Vương Thông vẫn không nhịn được mà cười khổ một tiếng.
Người khác muốn được đề danh, mà phí biết bao nhiêu sức lực
Tên nhóc nhà cậu
Không muốn phát triển, nhưng, Vương Thông vẫn an ủi:
- Ai, ai nói không phải chứ, từ sau khi tôi làm viện sĩ, đoán chừng thời hạn về hưu còn phải trì hoãn thêm mấy năm, mặc dù tiền lương dựa theo cương vị là 150%, thế nhưng... Tôi muốn dưỡng lão
Quả nhiên, giữa tiền tài và nghỉ hưu, Từ Tử Minh lại lần nữa lâm vào mờ mịt, thật khó mà lựa chọn
Hình như anh muốn tiền lương viện sĩ của đãi ngộ cấp phó bộ.
Thế nhưng... Cũng muốn được nghỉ hưu sớm làm cá ướp muối
Vì sao cuộc sống cứ luôn giày vò người khác như thế chứ?
Từ Tử Minh thề, đây là lúc mà anh đau đầu nhất.
Anh cảm thấy tâm thất trái và tâm thất phải của mình đang tiến hành đọ sức quyết liệt, đến mức van tim có chúy tùy hứng
Cảm nhận được nhịp xoang bắt đầu trở nên không ngay ngắn, lão Từ hít sâu một hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại.
- Vương Thông, tôi quá khó khăn rồi! Aiz... bỏ đi, bỏ đi
Vương Thông thấy Từ Tử Minh trầm mặc, tự nhiên biết rõ tên này đang suy nghĩ cái gì, không nhịn được bật cười:
- Được rồi, được rồi, tôi đoán là, lần này nhiều nhất cũng là cậu chạy theo, cậu cũng đừng phí sức nữa.
- Tôi nghe nói, viện sĩ lần này hình như là bên phía Hoa Tây, cậu... tám chín phần chỉ là được đề cử một chút, cùng người ta chọn chọn.
- Được rồi được rồi, cậu đừng lãng phí tế bào não của mình nữa.
- Nói cứ như là cậu đã được chọn vậy.
Từ Tử Minh bị Vương Thông nói đến mức đỏ mặt, không phục liền phản bác lại:
- Lỡ như... Lỡ như tôi được chọn thì sao? Cơ hội vẫn luôn luôn có
Chỉ là... lời phản bác này không có chút sức lực nào, ngay cả anh cũng không tin, chứ đừng nói là Vương Thông.
Vương Thông không nhịn được cười cười:
- Được rồi, cậu nên làm gì thì đi làm đi. Nếu như cậu được lên chức viện sĩ, tôi... Tôi sẽ mở kho rượu của tôi ra, để cho cậu chọn ba bình.
Từ Tử Minh vừa nghe xong liền vui vẻ, tên này là một người mê tiền.
Bản thân đã thèm kho rượu của Vương Thông rất lâu rồi, nhưng suy nghĩ về độ khó của chức viện sĩ, lắc đầu, cười mỉa một tiếng:
- Tôi mới không thèm để ý đến chút rượu đó! Tôi cai rượu rồi.
Nói xong, cúp điện thoại.
Buổi trưa, Từ Tử Minh nghĩ đến chuyện này vẫn còn chút lo lắng.
Thế nhưng, lão Từ có một trái tim lớn, làm một ca phẫu thuật, liền quên mất chuyện này
Khó mới có một ngày được nghỉ ngơi sớm nên anh đi về nhà, lúc đi ngang qua chợ bán thức ăn, quyết định đãi bản thâm một bữa, thế là mua một con cá Hoàng Hà, nhân tiện mua thêm một chút rau tươi, đấu trí đấu dũng với bà chủ lấy thêm hai nắm cải cúc.