Bà chủ tiệm là một chị gái người Đông Bắc, không nhịn được than thở một tiếng:
- Lão Từ à, cậu... Cậu cũng quá biết chụp rồi! Lại chiếm lời của tôi
Chị gái ở chỗ này mua bán rau cũng được hơn hai mươi năm rồi, lão Từ cũng ở chỗ này mua hơn hai mươi năm, con dâu của chị gái sinh con cũng đều là do lão Từ tìm chủ nhiệm Hoàng Thu Dĩnh giúp đỡ.
Lão Từ không hề kiêu ngạo, bình thường đi mua đồ ăn cũng mang dép mặc quần cộc, chung sống với mọi người rất hòa hợp.
Lão Từ nghe xong, vội vàng cười nói:
- Chị Lưu, chị đừng có nói lung tung, ai chiếm lời của chị chứ, nếu như để anh Lưu nghe thấy, ngày mai em mua rau nhất định sẽ tăng giá
Mọi người đều cười ha ha lên.
Buổi tối sau khi về nhà, lão Từ nấu xong đồ ăn ngon thì vợ mới trở về.
Triệu Đan Yến thấy thế, lập tức cho lão Từ nghe chuyện phần thưởng 100 tệ, chuyện này khiến cho lão Từ vui vẻ rất lâu.
Thẳng đến lúc hai người nằm xuống đi ngủ, Triệu Đan Yến mới nhớ đến một chuyện.
- Lão Từ, em nghe nói anh được đề cử chức viện sĩ, em thấy thông báo của bệnh viện rồi.
Không thể không nói, hai vợ chồng này đều có tâm lớn.
Chuyện tốt như vậy nếu bị người khác biết, nhất định sẽ kích động mà tăng thêm thức ăn, mà bây giờ ngủ đến nửa đêm mới nhớ đến.
Từ Tử Minh trở mình:
- Hại, em đừng quấy rầy anh, ngày mai anh còn phải đi làm, không phải chỉ là đề cử thôi hay sao, chuyện lớn gì chứ.
Triệu Đan Yến nhẹ gật đầu:
- Cũng đúng, dù sao anh cũng không được chọn.
Trở mình lại, hai người vẫn là thật sự đi ngủ rồi.
....
....
Thế nhưng... Trần Thương lại không ngủ được.
Trong đầu cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại một chuyện, tên nhóc Từ Tử Minh này sao vẫn chưa đến tìm mình?
Lẽ nào đã tràn đầy tự tin rồi hay sao?
Hay là... tên này căn bản vẫn chưa biết chuyện?
Theo lý mà nói, ai được đề cử thì sẽ đều vui mừng đúng chứ
Anh không nhịn được mà hỏi Tần Duyệt:
- Duyệt Duyệt, nếu như em được đề cử chức viện sĩ, em có vui mừng không? Có kích động không?
Tần Duyệt đã sắp ngủ thiếp đi, trong miêng tút tút cố gắng nói:
- Em mới không muốn làm viện sĩ.
- Không đúng, phải làm
Tần Duyệt nghĩ đến chuyện gì đó, liền lập tức xoay người làm, trong nháy mắt đã không còn buồn ngủ.
Cô nghiêm túc nhìn vào anh:
- Làm! Nhất định phải làm, ngày mai em sẽ bắt đầu cố gắng
Trần Thương ngạc nhiên nhìn Tần Duyệt, có chút khó hiểu:
- Em... em làm sao thế?
Tần Duyệt híp mắt, thần bí nói:
- 1 nhà 3 viện sĩ
Trần Thương một mặt mơ màng
- Chuyện này... hai người chúng ta sao?
Trong mắt Tần Duyệt hiện lên một nụ cười phức tạp.
Trần Thương chợt hiểu ra:
- Ý em nói là... ba của chúng ta sao?
Tần Duyệt liếc mắt:
- Anh nghĩ xem, ông ấy có thể được không?
………….
Tần Duyệt:
- Ba của em, ông ấy không được
- Khoảng cách cách viện sĩ vẫn còn chênh lệch rất lớn, em đoán là chú của em có thể! Nhưng... chú ấy không phải là nhà của chúng.
Trần Thương lập tức im lặng.
Nếu như lão Tần biết cô gái nhà mình lại bôi đen mình như thế, nhất định sẽ hối hận vì đã sinh ra nha đầu này.
Tần Nhạc Minh đúng là rất có thực lực, nói không chừng thật sự có năng lực trở thành viện sĩ.
Thế nhưng, Trần Thương có chút tò mò, không nhịn được nói:
- Vậy em nói cái gì mà 1 nhà 3 viện sĩ, chuyện mà em nói là....
Tần Duyệt cười hắc hắc, trong mắt tràn đầy mê hoặc.
- Chồng à, là 1 nhà 3 viện sĩ, hay là 1 nhà 4 viện sĩ, thì phải xem anh có bao nhiêu cố gắng rồi
Nói xong, Tần Duyệt ngồi dậy, nhìn vào Trần Thương:
- Hôm nay, em đã quên mất chính sự rồi
Lúc này, Trần Thương đột nhiên hiểu ra
Hiện tại anh đã biết rõ là tình huống gì rồi.
....
....
Sáng ngày hôm sau.
Trần Thương đi làm, vừa đến bệnh viện thì gặp phải Từ Tử Minh.
Chỉ là, nhìn thấy anh ta trên đường đi khẽ hát.
Trần Thương lập tức gật đầu, đúng vậy, đây mới chính là dáng vẻ mà người bình thường nên có.
- Vui vẻ sao?
Trần Thương chủ động đi đến, cười hỏi.
Từ Tử Minh nhìn thấy anh, lập tức vui vẻ:
- Hai, giáo sư Trần, chào buổi sáng! Nhìn thấy anh mà có thể không vui vẻ hay sao?
Trần Thương sững sờ:
- Chỉ như thế thôi? Không có chuyện vui khác sao?
Từ Tử Minh gật đầu:
- Đúng đó, như thế vẫn chưa đủ sao!?
Trần Thương lập tức nhíu mày, cái tên này đang giả ngốc với mình sao?
Trần Thương cười mỉa một tiếng, anh không nói đúng không?
Anh không nói thì tôi cũng không nói
Tôi không tin là anh có thể nhịn nổi
Mấy ngày tiếp theo, Trần Thương nên làm gì thì làm đó.
Nhưng trọng điểm là bồi dưỡng Ngô Huy, anh phát hiện thiên phú của tên này rất tốt.
Rất nhiều chuyện chỉ cần một chút là hiểu, đặc biệt là ở lĩnh vực cắt bỏ khối u trong não, rất có thành tựu.
Trần Thương cảm thấy chắc là tích lũy sâu dài.
Ngô Huy hơn bốn mươi tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chức vụ hiện tại là tiến sĩ, đã thông qua kiểm tra chính cao, nhưng hiện tại bệnh viện cứ luôn chậm trễ không mời nhận chức vụ.
Trần Thương cảm thấy, đợi sau khi hoàn thành xong chuyện của năm nay, bản thân sẽ quay về lúc trước nói chuyện với viện trưởng Ngô một chút, cho Ngô Huy đãi ngộ cao.
Bình thường mà nói, bệnh viện và bác sĩ nhận chức vụ ở bệnh viện là quan hệ như thế này.
Bác sĩ được chia làm bác sĩ chủ trị (chức danh trung cấp), bác sĩ phó chủ nhiệm (phó cao), bác sĩ chủ nhiệm (chính cao).
Thế nhưng vì các chức vụ ở bệnh viện đều có số lượng hạn chế, rất nhiều bác sĩ đã sớm là chức danh phó cao rồi, thế nhưng lại không được mời đón, bệnh viện có lẽ là cho họ đãi ngộ theo bác sĩ chủ trị, Ngô Huy chính là như vậy.
Rõ ràng đã là bác sĩ chủ nhiệm rồi, nhưng chức vụ ở bệnh viện lại là phó cao.
Đãi ngộ này không giống nhau.
Hai ngày nay, Cung Đại Trân đều chủ động liên hệ với Trần Thương, cùng với Trần Thương vô tình hoặc cố tình nói về chuyện viện sĩ.
Thế nhưng, tên Từ Tử Minh kia vẫn không đến tìm mình.
Giống như... Anh ta không có một chút để tâm nào đến chuyện này.
Trần Thương xem như rằng, tính nhẫn nại của tên này mạnh mẽ hơn so với bản thân mình nhiều.
Chẳng lẽ tên này căn bản là không có một chút lo lắng?
Cuối cùng, Từ Tử Minh cũng đã gọi điện thoại đến.
Trần Thương lạnh lùng cười một tiếng, tên tiểu tử, anh còn cho rằng anh ấy có chí khí lớn đến đâu
Nói xong, Trần Thương còn không kịp chờ điện thoại.
- Có chuyện gì?
Từ Tử Minh ngại ngùng cười một tiếng:
- Giáo sư Trần, chuyện đó... những người được tuyển trọn của Trung tâm nghiên cứu y học Động mạch vành bắc cầu đã đến trong khoa rồi, tôi nói... nếu như cậu có thời gian thì, tôi sẽ sắp xếp một chút, cậu hãy nói vài câu
- Dù sao... người đến đều là fan hâm mộ của cậu! Đều là ngưỡng mộ danh tính mà đến
Trần Thương sững sờ, có chút ngạc nhiên:
- Chỉ là chuyện này?
Từ Tử Minh sững sờ
- Ồ! Không phải, vẫn còn có, trong nhóm người nhận lần này có không ít nhân tài ưu tú, thậm chí còn có mấy thành viên trong đội nhận giải Nobel, à! Đúng rồi, thành viên của Hiệp hội AATS thế giới trước đây cũng tiến cử người đến.
Giọng nói lạnh buốt của Trần Thương:
- Chỉ như thế thôi sao?
Từ Tử Minh có chút không nhịn được:
- Đúng... đúng vậy
- Còn có chuyện nào quan trọng hơn mấy chuyện này không?
Trần Thương liếc mắt.
Cái tên này
Đúng là trẻ con không thể dạy
Gỗ mục không thể điêu khắc được, không thể cứu nổi.
Trần Thương không nhịn được nói:
- Tôi nghe nói anh được đề cử chức viện sĩ?
Từ Tử Minh sững sờ, cười cười:
- Hại! Chuyện này à, chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần để ý