Tần lão gia gật đầu, cầm vạc sứ lớn lên uống:
- Tôi không quen uống trà nóng, vẫn là thích dạng uống từng ngụm lớn này hơn.
- Rất tốt! Làm tốt mà không kiêu ngạo.
- Chuyện của lần trước, lãnh đạo cũng đã nói với tôi, nói là hỏi cậu muốn phần thưởng gì, cậu cũng chưa nghĩ ra, bây giờ đã nghĩ ra rồi chứ?
Sắc mặt lão nghiêm túc hỏi.
Sau khi nói xong, ông đột nhiên nói:
- Có nghĩ đến tham gia quân ngũ hay không?
- Đến bệnh viện bộ đội, làm viện trưởng
- Đợi qua mấy năm nữa, nâng cậu lên làm chuẩn tướng
- Chuyện khác tôi không dám hứa chắc, nhưng... Lúc ông già tôi đây còn sống, chắc chắn sẽ không có vấn đề, trước khi tôi đi, ít nhất tôi cũng sẽ đưa cậu đến cấp bậc thiếu tướng
- Hơn nữa, với năng lực của cậu, có thể khuất phục mọi người, mọi người cũng không có ý kiến, cậu thấy thế nào?
Lời của lão nói vô cùng có lực, từng câu từng chữ, căn bản không giống như là đang nói chuyện phiếm, mà giống như là đang cam kết.
Đúng như vậy
Tần lão gia hiện tại mặc dù chỉ là cố vấn, nhưng là cố vấn đáng gờm.
Đây là quân sự tài năng của lãnh đạo.
Cảnh vệ viên bên cạnh nghe thấy lời nói của lão cũng có chút hoảng hốt.
Bởi vì cho dù là con trai ruột của lão có đến, lão cũng không cho loại cam đoan như thế này
Thế nhưng lại hứa hẹn nặng với người trẻ tuổi này.
Chuyện này đối với người bình thường mà nói, cái này đã thay đổi giai cấp của cậu.
Thiếu tướng là cái gì?
Là tướng quân
Một đời, hai đời của người bình thường, đều không đến được bước này.
Thế nhưng ở nơi đây, chỉ đợi một câu nói của Trần Thương.
Nếu anh đồng ý có thể đến được bước này.
Đây dường như là giao dịch đơn giản nhất
Thế nhưng, Trần Thương lại trầm mặc.
Không biết là bắt đầu từ lúc nào, anh phát hiện, lựa chọn của bản thân càng ngày càng nhiều, có nên đồng ý hay không?
Trần Thương lắc đầu, cười nói:
- Cảm ơn Tần lão đã nâng đỡ.
- Thế nhưng... Tôi cũng nói thật, tôi tạm thời vẫn chưa suy nghĩ đến.
Quyền lợi và nghĩa vụ là giống nhau.
Sau khi đồng ý, Trần Thương phải đối mặt có lẽ chính là đủ loại hạn chế.
Hơn nữa
Quan trọng nhất là, Trần Thương cảm thấy, bản thân có làm thiếu tướng hay không, có địa vị xã hội, thậm chí là tương lai, cũng không nhỏ hơn so với tiến vào hệ thống kia.
Biên chế của bệnh viện dù sao cũng chỉ là biên chế sự nghiệp.
Loại biên chế này manh ý nghĩa là lựa chọn của anh sẽ càng nhiều hơn.
Ví dụ như thành lập công ty, ví dụ như là đầu tư hạng mục nghiên cứu khoa học hải ngoại, cũng ví dụ như là sự phát triển sau này của Trần Thương.
Vân vân, những thứ này Trần Thương đều không muốn từ bỏ.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Trần Thương vẫn quyết định từ chối.
Thế nhưng, anh cũng không nói một câu chết, chỉ nói là tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.
Tần lão vẫy vẫy tay, cười cười nói:
- Không sao cả, không ảnh hưởng.
- Người trẻ tuổi, lựa chọn càng nhiều, thì cơ hội càng nhiều, đây là chuyện tốt.
- Thời đại không giống nhau rồi, nhưng mà...
Nói đến đây, Tần lão nhìn qua Trần Thương, nghiêm túc nói:
- Thế nhưng... Tiểu Trần à, tôi thực lòng hy vọng cho dù là bất cứ lúc nào, cậu cũng đứng về phía bên tổ quốc.
- Tôi biết, chữa bệnh là không có biên giới, trị bệnh cứu người là chuyện của người dân toàn thế giới, thế nhưng... bác sĩ chúng ta là có biên giới.
- Tôi hy vọng, cậu có thể nhớ kỹ một điểm này.
Thật lòng mà nói, Tần lão thực sự lo lắng một vài vấn đề.
Đám người già bọn họ có ý thức nguy cơ rất mạnh.
Trần Thương cười cười, nhìn vào lão gia nghiêm túc nói:
- Lão gia, ông hãy yên tâm, tôi là người Trung Quốc.
- Chuyện này, chưa từng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi.
Tần lão nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thương, cười không khép miệng lại được.
- Tốt! Tốt! Tốt
Hiện tại, nhìn thấy nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học rời khỏi Trung Quốc.
Lão cũng lo lắng chuyện này:
- Cậu có cần gì thì cứ nói với tôi, nói với quốc gia, có thể thỏa mãn cậu, chúng tôi đều sẽ cố gắng
Trần Thương gật đầu cười cười.
Buổi trưa, anh được giữ lại ăn cơm.
Hai người cũng không tiếp tục nố về chuyện này.
Trò chuyện đều là những chuyện thú vị và gia trưởng.
Ông cũng không xem Trần Thương như người ngoài, anh rất có cảm tình với ông.
Trước đây cũng là vị này vỗ bàn nói muốn làm chỗ dựa cho Trần Thương
Lúc ăn cơm đến một nữa, có một ông lão đến.
Tần lão giống như hiến bảo giới thiệu:
- Lão Lý, nhìn, đây chính là bác sĩ của tôi
Số tuổi của ông lão cũng tương tự Tần lão gia, nhìn thấy Trần Thương, lập tức cười nói:
- Hại, Trần Thương, giáo sư Trần, đúng không
- Tôi nói này, Tần lão đầu, ông đó, chính là có vận khí tốt, nếu không thì bây giờ giáo sư Trần sao có thể bị ông cướp đến tay được?
Tần lão cũng không tức giận:
- Đây gọi là ánh mắt chiến lược
- Có một loại bên tên là: Sẽ mắc bệnh
Lão Lý cười cười:
- Được rồi, vận khí tốt, tôi so sánh không lại.
- Không để ý nhiều thêm một đôi đũa chứ?
Tần lão gia cười cười, cảnh vệ viên bên này đã mang bát đũa đến.
Lão Lý lấy ra một hũ rượu từ túi áo:
- Có muốn nếm thử không?
Sắc mặt Tần lão thay đổi:
- Chuyện này... Phải hỏi lãnh đạo
Ông lão sững sờ:
- Lãnh đạo? Ai có thể quản được Tần lão đầu chứ?
Tần lão gia nhìn qua Trần Thương:
- Giáo sư Trần đó
- Về phương diện sức khỏe, tôi phải phục tùng theo lãnh đạo
Mọi người nhất thời cười lớn lên.
……………
Tần lão không thể uống rượu là Trần Thương nói
Thuật cắt bỏ đầu tụy, hơn nữa còn tiến hành kỹ thuật xây dựng lại đường tiêu hóa.
Trần Thương cũng là đề phòng cẩn thận.
Vì thế Tần lão cũng không dám uống.
Lão Lý lại vui vẻ cùng uống một ly nhỏ với anh.
Lão Tần nhìn thấy liền chảy nước miếng.
Một bữa cơm ăn gần hai tiếng đồng hồ, thức ăn bị hâm nóng lại một lần.
Lão Tần chuẩn bị đi báo cáo, mà Trần Thương cũng chuẩn bị rời khỏi.
Thế nhưng ngay lúc này, lúc lão Lý đứng dậy chuẩn bị trở về, cơ thể của ông ấy đột nhiên lắc lư.
Cảnh vệ thấy thế, liền vội vàng đỡ ông lão qua một bên, cẩn thận đỡ ông ấy ngồi xuống.
Lão Tần sững sờ, lập tức trầm mặc một lát:
- Cái ông già này... Chứng bệnh chóng mặt lại tái phát sao?
Lão Lý nhắm mắt lại, cũng không lên tiếng, trong miệng nói:
- Ông đừng nói chuyện với tôi, tôi ngất, ái ô... Mắt mở không ra
- Thật là khó chịu
- Không được, để tôi nằm xuống, tôi cảm thấy trời đất đang xoay chuyển.
Cảnh vệ cũng xem như là thường xuyên thấy, biết rõ lão gia là chóng mặt, kinh nghiệm phong phú, cẩn thận đỡ lão gia từng li từng tí.
Tình huống như thế này, cũng không phải là ngày một ngày hai.
Loại tình huống này, nghỉ ngơi một chút là đỡ hơn nhiều, bình thường thời gian phát bệnh cũng không quá 10 phút.
Trần Thương bên này khẽ nhíu mày:
- Lão gia tử làm sao thế?
Lão Tần không nhịn được nói:
- Chứng chóng mặt, là bệnh cũ rồi, thường xuyên tái phát.
- Không sao đâu, đừng lo lắng, loại bệnh này, tôi hiểu rõ, qua một lúc nữa là sẽ hết
Sau khi Trần Thương do dự một lúc, gật đầu.
Thế nhưng... Sau khi qua 7-8 phút, bệnh choáng váng của lão gia hình như bắt đầu nặng thêm.
- Không được không được! Đầu tôi choáng muốn nôn ra luôn rồi
Trần Thương vội vàng đi qua:
- Nào, để tôi xem là có chuyện gì?
Cảnh vệ do dự.
Trần Thương dù sao cũng là bác sĩ.
Hiện tại, lão Lý đã choáng váng đế mức không nói lời.
Cảnh vệ có chút lo lắng.