Anh thường xuyên biến mất, đối với tình huống này, mọi người đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao giáo sư Trần là nhân vật lớn như vậy, bận bịu cũng là chuyện bình thường
Nếu thường xuyên rảnh rỗi, ngược lại sẽ cảm thấy có điều kỳ quái.
Tin tức Trần Thương trở về, rất nhanh bị Ngô Đồng Phù biết được.
Ngô Đồng Phù vừa gọi điện thoại tới:
- Đã quay về?
Trần Thương gật đầu:
- Dạ.
Ngô Đồng Phù vừa cười vừa nói:
- Cậu đó nha, so với tôi còn bận bịu hơn, mấy ngày nay đi đâu? Có thành quả gì không?
Trần Thương nghiêm túc nói:
- Gần đây...... Vội vàng chuẩn bị cho giải thưởng Nobel đề danh sang năm.
Nghe Trần Thương nói, Ngô Đồng Phù ngay lập tức ngẩn người.
Người khác nói lời này, ông sẽ cười mắng một tiếng nói nhảm.
Nhưng ...... Trần Thương nói lời này, ông không thể không thận trọng hơn, thận trọng nói:
- Thật sao?
Trần Thương nở nụ cười.
- Tôi chỉ đùa một chút thôi......
- Viện trưởng Ngô, chú không cần đáng yêu như vậy có được hay không? Chú cho rằng giải thưởng Nobel do nhà tôi mở à, nghĩ muốn lấy lúc nào thì lấy sao?
Ngô Đồng Phù lắc đầu:
- Không phải, tôi cảm thấy...... Thằng nhóc cậu nếu thật sự muốn lấy giải thưởng Nobel, thật sự chính là nghĩ muốn lấy thì lúc nào cũng lấy được
Ngô Đồng Phù nói những lời này, ngược lại làm Trần Thương cảm thấy xấu hổ
- Đúng rồi, viện trưởng Ngô, chú có chuyện gì sao?
Ngô Đồng Phù vừa cười vừa nói:
- Có con trai của người bạn, tôi sắp xếp vào khoa sáu cấp cứu, học tiến sĩ y khoa ở Mĩ và làm bác sĩ không biên giới mấy năm. Bây giờ, cậu ấy sẽ làm cấp cứu.
- Cậu hỗ trợ quan sát thử, nhìn đứa nhỏ này thế nào.
Trần Thương nghe xong, nhịn không được bật cười:
- Bác sĩ không biên giới? Giờ muốn làm cấp cứu y học, có thể
- Viện trưởng Ngô, chú không sợ tôi dọa cậu ta sợ chạy sao?
Ngô Đồng Phù mới nghe, lập tức nở nụ cười:
- Cậu sẽ thích, nhờ cậu dẫn dắt sẽ tốt hơn.
- Đúng rồi, tên là Đặng Minh, 31 tuổi.
Trần Thương gật đầu, cúp điện thoại.
Sau đó, anh đứng dậy đến phòng bác sĩ làm việc, thật đúng là nhìn thấy một khuôn mặt mới.
Bề ngoài của Đặng Minh rất sáng sủa, đang ngồi buồn bực ngán ngẩm trong phòng làm việc.
Trần Thương rất tán thưởng những bác sĩ không biên giới.
Dù sao bác sĩ không biên giới bọn họ đều thường xuyên đến những địa phương tương đối nguy hiểm, ở những nơi thường xảy ra chiến tranh và thảm hoạ, nơi có nhiều người chết hơn.
Mà quan trọng lại là một tổ chức phi lợi nhuận.
Ngay lúc này, điện thoại ở bàn y tá vang lên.
Tiểu Kha cúp điện thoại, đứng dậy đi về phía văn phòng:
- Khu Triều Dương...... Một bà cụ ở tiểu khu Cảnh Minh đơn vị 1 của tòa nhà 2, đột nhiên khó thở và đã gọi xe cấp cứu.
Bác sĩ trực ban tổ 2, chủ nhiệm Hầu, anh ta đang muốn sắp xếp người đi, Đặng Minh vội vàng đứng dậy.
- Chủ nhiệm Hầu, để tôi đi
Chủ nhiệm Hầu nhìn thoáng qua Đặng Minh, hơi nhíu mày, đang muốn từ chối, Trần Thương nói:
- Anh ấy sẽ đi với tôi
Hầu Lượng thấy Trần Thương, lập tức sững sờ:
- Giáo sư Trần, loại chuyện nhỏ này......
Trần Thương cười:
- Các anh bận rộn, tôi vừa vặn không có bệnh nhân.
- Đặng Minh đi chung chứ? Chuẩn bị xuất phát
Đôi mắt của Đặng Minh sáng lên, vội vàng đứng lên:
- Được
Đang nói chuyện, anh ta bắt đầu chuẩn bị đồ vật cấp cứu, vội vàng đứng dậy.
Tiểu Kha nhìn thoáng qua Trần Thương:
- Giáo sư Trần, tôi cũng đi sao?
Trần Thương lắc đầu:
- Cô không cần đi.
Đặng Minh cảm thấy hai ngày này mình thật sự sắp bị ngột ngạt tới điên rồi.
Anh ta vốn cho rằng cường độ công việc của Trung tâm cấp cứu thủ đô vô cùng áp lực, tính khiêu chiến đều rất lớn nhưng không nghĩ tới……….
Cường độ người ta xác thực lớn, nhưng căn bản không tới phiên anh ta.
Anh ta tới đây hai ngày trên cơ bản mỗi ngày đều là xé đơn xét nghiệm, viết bệnh án, đi theo bác sĩ cấp trên kiểm tra phòng......
Đừng nói làm nhiệm vụ, ngay cả phòng phẫu thuật cũng không được vào
Điều này làm cho Đặng Minh khó chịu tới điên rồi.
Hiện tại, thật vất vả mới có việc, có thể không vui vẻ.
Hơn nữa, Đặng Minh ngay từ đầu nhìn thấy Trần Thương không có chú ý, sau khi lên xe, nhìn kỹ bảng hiệu, lập tức mắt anh ta sáng rực lên
- Giáo sư Trần! Anh...... Không! Anh là Trần Thương, giáo sư Trần đó sao!?
Người lái xe phía trước nghe thấy ngay lập tức cười nói:
- Đúng vậy, người trước mặt cậu đây chính là Trần Thương, giáo sư Trần
- Cậu có kinh ngạc không?
Hai mắt của Đặng Minh sáng lên:
- Kinh ngạc! Quá vui mừng.
Anh ta nhìn Trần Thương, cả người chân tay luống cuống:
- Giáo sư Trần, tôi là fan của anh
- Thật sao
- Thật ra tôi xem tư liệu của anh, mỗi một bài luận văn của anh tôi đều nghiêm túc học tập.
- Từ tay bên ngoài, gan ngoài và túi mật, tướng ngoài, thần ngoài, ngực ngoài...... Những thứ này tôi đều đã nhìn qua
- Tôi thật sự rất hiểu anh
......
Đặng Minh kích động nói rất nhiều, làm cho Trần Thương hơi xấu hổ.
Dù sao...... Trần Thương hơi ngượng ngùng bị một người lớn hơn mình nói chuyện như vậy, còn nói hiểu mình.
Đặng Minh hồi phục tâm trạng, hít sâu mấy hơi:
- Thật xin lỗi! Giáo sư Trần, thật sự...... Tôi quá kích động, tôi xin lỗi anh
Trần Thương cười:
- Không có sao.
Đặng Minh cố gắng hòa hoãn, nhìn Trần Thương bỗng nhiên nói:
- Giáo sư Trần, thật sự tôi và anh là người cùng một đường
- Đương nhiên, trước mắt tôi và anh còn có rất nhiều sự chênh lệch lớn, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng
- Tôi biết, anh nhìn mỗi ngành nghề đều sẽ đọc lướt qua, nhưng...... Anh cũng không có đặc biệt tìm hiểu sâu vào mỗi một ngành học
- Mỗi ngành học anh sẽ có chỗ nghiên cứu qua, trên cơ bản thông thường đều là bệnh cần khám gấp
- Tôi biết, mục tiêu của anh là khám gấp! Là khoa cấp cứu
Lời này vừa nói, Trần Thương lập tức thu lại nụ cười, nhìn Đặng Minh hơi bất ngờ.
……….
Trần Thương học qua nhiều chuyên ngành kỳ thực vẫn luôn bị nhiều người lên án.
Câu nói ‘Tham thì thâm’ này được khá nhiều người dùng để hình dung Trần Thương.
Họ cho rằng rõ ràng anh có cơ hội để tỏa sáng ở nhiều lĩnh vực như vậy, tại sao anh lại phải đâm đầu vào học nhiều chuyên ngành như vậy.
Cứ hết lần này đến lần khác đi học thêm các chuyên ngành lĩnh vực khác.
Nhưng, Trần Thương thật ra chưa từng quên ý định ban đầu của mình.
Thậm chí ngày từ lúc đầu đi học bồi dưỡng anh cũng đã mang mục đích như vậy.
Khoa ngoại tim là một trong những khoa thường gặp các ca bệnh hiểm nghèo nhất, do đó đây là nơi mà Trần Thương lựa chọn để làm phương hướng nghiên cứu.
Đi bồi dưỡng, Trần Thương cũng hi vọng thông qua hệ thống, có thể giúp anh học tập thêm được nhiều chuyên ngành hơn nữa, góp phần phong phú thêm nền tảng của mình.
Anh bất ngờ liếc nhìn về phía Đặng Minh, không ngờ anh ta lại hiểu biết nhiều về anh như vậy.
Thật ra đây cũng không phải là bí mật. Trần Thương cười nói:
- Ừ, bị anh đoán đúng rồi, tôi rất tò mò, sao anh lại biết được?
Trong lòng Đặng Minh cực kỳ vui vẻ, nói:
- Đây thực ra là giấc mơ của tôi.
- Hàng năm tỷ lệ người được cứu sống khỏi khoa cấp cứu cực kỳ thấp, tỷ lệ này ở Trung Quốc chúng ta còn thấp hơn! Đây là sự thật! Không chỉ đơn giản vì công nghệ còn lạc hậu, mà còn có rất nhiều nguyên nhân nữa dẫn đến.
Đặng Minh giọng nói có chút kích động.
Có vẻ như… Sau khi gặp được Trần Thương đã làm kích thích mong muốn bày tỏ ý tưởng của anh ta.