[ Chủ nhiệm khoa cấp cứu: Trần Thương. Điểm về mặt lâm sàng: ba mươi ba điểm.
Kỹ năng phòng ban: phương pháp khâu lại Trần Thị; cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ, nội soi bằng vết thương nhỏ; kỹ thuật xây dựng lại đường tiêu hóa; phẫu thuật Parkinson; phẫu thuật bóc tách động mạch chủ; kỹ thuật bắc cầu động mạch vành.
Nhắc nhở: sau khi mở ra hệ thống phòng ban, nhân viên phòng ban sẽ được học tập kỹ năng tương tự, có thể gia tăng tiến độ học tập. Cống hiến cho phòng ban càng lớn, độ thiện cảm càng cao, tốc độ tăng lên càng nhanh
Điểm nghiên cứu khoa học: mười điểm.
Hạng mục nghiên cứu khoa học: Tạm thời chưa có
Cho điểm tổng hợp: 43 điểm
Xếp hạng: Cả nước: thứ ba trăm lẻ tám; Trong tỉnh: thứ năm! ]
Sau khi Trần Thương nhìn thấy kỹ năng phòng ban, ánh mắt anh lập tức sáng lên, hoá ra là như vậy.
Những kỹ năng phòng ban trên đều là kỹ thuật mà Trần Thương đã thành thạo, tuy nhiên, rất nhiều kỹ năng phẫu thuật mà anh sở hữu, chẳng hạn như phẫu thuật kết nối xương sống anh vừa có được, thì trên này đều không có
Đây là chuyện gì xảy ra chứ?
[Đinh! Xin lưu ý rằng chỉ thủ thuật giải phẫu và kỹ năng đã qua thực hiện nghiên cứu lâm sàng và đạt được kết quả công khai, hoặc các kỹ năng đã được giảng dạy tích cực mới có thể xuất hiện trong cột kỹ năng. Là chủ nhiệm của phòng ban này, ngài có được quyền hạn huỷ bỏ kỹ năng hoặc tiến hành mã hoá chúng. Chỉ khi mức độ cống hiến phòng cùng với độ hảo cảm đạt được tới một mức nhất định mới có thể học tập kỹ năng trong cột. ]
Sau khi Trần Thương nghe thấy hệ thống nhắc nhở, trong lòng anh vô cùng kích động.
Cái này...Cái này có ý nghĩa là anh có thể bồi dưỡng một đội ngũ bác sĩ của riêng mình
Muốn học tập?
Rất đơn giản, cứ đi theo tôi... Theo tôi
Trần Thương đã hiểu rõ ràng chuyện này.
Hệ thống phòng ban này, rõ ràng giống như chế độ bang phái bên trong hệ thống game online.
Còn có độ cống hiến?
Chuyện này rất đơn giản.
Thông qua hoàn thành phẫu thuật, hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu khoa học, phát biểu luận văn, làm vẻ vang cho phòng ban, sẽ thu được độ cống hiến.
Không tệ
Rất không tệ
Như vậy rất tốt, có thể phòng ngừa những người không làm mà muốn được hưởng.
Đây là thiết kế chuyên nhằm vào bản tính của con người.
Hơn nữa, Trần Thương còn có thể chủ động giấu đi kỹ năng.
Sau khi bị anh giấu đi, kỹ năng đó người trong phòng ban không thể học tập được.
Nhìn thấy hệ thống bang phái, Trần Thương cảm thấy chính mình có thể muộn một năm.
Hiện tại, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao mấy người Trần Bỉnh Sinh, An Ngạn Quân, Vương Dũng lại có tốc độ tăng lên kỹ năng nhanh hơn rất nhiều so với những người khác.
Là bởi vì độ thiện cảm cao
Độ cống hiến phòng ban cũng cao
Do đó, tốc độ tăng lên cũng sẽ nhanh hơn một chút.
Nghĩ đến điều này, Trần Thương cảm thấy ước mơ thành lập một đế chế y học ở thành phố An Dương trong vòng mười năm là hoàn toàn có thể thực hiện được
[Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến Đế quốc y học phát động!]
Yêu cầu nhiệm vụ: Trong vòng mười năm, để An Dương trở thành trung tâm y học số một, thành lập được chế độ chữa bệnh hoàn thiện, bồi dưỡng ra nhân tài y học đỉnh cao, xếp hạng yêu cầu: TOP 1 Trung Quốc! ]
Nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Trần Thương có chút hài lòng.
Một năm anh ở thủ đô, nhiệm vụ chính tuyến đã bị đứt đoạn, hiện tại khi anh trở về An Dương, nhiệm vụ chính tuyến lại tiếp tục mở ra.
[Đinh! Phát động nhiệm vụ, để khoa cấp cứu tỉnh Nhị Viện trở thành nơi đứng đầu trong số các khoa cấp cứu của tỉnh. Ban thưởng nhiệm vụ: 1, Kỹ năng nghiên cứu khoa học hạng nhất (cấp đại sư); 2, Kỹ năng phẫu thuật màu vàng hạng nhất!]
Nhìn thấy nhiệm vụ hệ thống, Trần Thương hơi ngẩn người, anh cảm thấy nhiệm vụ này... Không hề khó khăn
Ban thưởng có thể nói là tặng không.
Bây giờ, Tỉnh Nhị Viện đang có quy mô lớn nhất trong tỉnh Đông Dương.
Nếu như vậy còn không thể lên được số một, Trần Thương cảm thấy mình nên về quê cày ruộng là vừa
Sắp sang năm mới rồi, Trần Thương suy nghĩ một chút, vẫn nên để vị trí số một của chủ nhiệm khoa cấp cứu Vương Hướng Quân ở tỉnh Đông Dương vững chắc thêm hai ngày nữa.
Hôm nay, anh đã vô cùng vui mừng rồi.
Anh không thể tưởng tượng được, sau khi phòng ban hệ thống được mở ra lại lợi hại đến như vậy.
...
Buổi tối, An Ngạn Quân đang trong ca trực đêm.
Lão Mã mới vừa từ phòng mổ đi ra, sau đó, ông ta đi theo An Ngạn Quân.
- Chủ nhiệm An, anh có thể dạy tôi thủ thuật khâu lại gân bắp thịt không?
An Ngạn Quân cười cười:
- Chủ nhiệm Mã cứ khiêm tốn, chúng ta học tập lẫn nhau mà.
Nói thật, An Ngạn Quân và lão Mã là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Chủ nhiệm An làm người chín chắn, trầm ổn, còn lão Mã lại rất biết biến hoá.
Hai người chung một tổ, ngược lại có thể bù đắp cho nhau.
Mà Vương Khiêm thì cùng chung chí hướng với lão Mã, cùng một dạng người thô lỗ, bọn họ có nói cũng không hết chuyện.
Lão Mã nói với An Ngạn Quân:
- Chủ nhiệm An, tôi không nghĩ tới, Tỉnh Nhị Viện chúng ta thật sự là tàng long ngọa hổ. Thủ thuật khâu lại gân bắp thịt này của anh, tôi cảm thấy không hề thua kém so với giáo sư Trần
- Nếu anh ở thủ đô, ít nhất cũng phải là một chủ nhiệm cơ sở
- Tôi là thật tâm thỉnh giáo.
An Ngạn Quân bị lão Mã thổi phồng như lọt vào trong sương mù, nói:
- Cái này, kỳ thật chính là phương pháp khâu lại gân bắp thịt Trần Thị. Bây giờ trung tâm phục hồi gân của chúng ta đã sửa xong. Đến lúc đó sẽ rất dễ học, nhưng... Chủ nhiệm Mã, anh với Trần Thương quan hệ rất tốt, sao anh không tìm cậu ấy?
Lão Mã nghe xong, trong mắt ông ta lóe lên một tia dã tâm, hắn nói:
- Tôi không quen nhìn dáng vẻ đắc ý kia của cậu ấy. Tôi đi theo cậu ấy học tập, không phải tự nhiên thấp hơn cậu ấy một bậc hay sao?
- Chủ nhiệm An, anh dạy tôi, chờ tôi vượt qua Trần Thương, tôi mời anh uống rượu
Khuôn mặt An Ngạn Quân co rút lại, ông ta nghiêm túc nhìn lão Mã một cái, cảm thấy tên này... Chẳng lẽ não có vấn đề?
Ngay lúc An Ngạn Quân không biết nên nói như thế nào.
Vương Khiêm ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Chủ nhiệm Mã, anh sai rồi. Chủ nhiệm An là học trò của Trần Thương. Chuyện này anh... Không thể vượt qua được Trần Thương, ngược lại còn trở thành đồ tôn của cậu ấy
Lão Mã nghe xong, lập tức lộp bộp một tiếng, cảm giác như vừa tỉnh mộng.
- Người anh em Vương Khiêm! Anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ?
- Làm sao để tôi có thể vượt qua Trần Thương?
Vương Khiêm ngượng ngùng cười một tiếng:
- Hắc hắc, anh chỉ cần không biết phương pháp khâu lại gân bắp thịt. Như vậy, trên lĩnh vực này, anh vĩnh viễn không có cách nào đánh bại ngươi
- Anh nghĩ mà xem, nếu anh không thèm làm, thì anh sao có thể thu được cảm giác thành tựu từ trên người anh?
Những lời này, giống như dội nước nóng lên đỉnh đầu để cho lão Mã khiến ông ta sáng tỏ thông suốt.
Đúng
Ông ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Khiêm một cái, người đàn ông có hình dáng và thể trọng tương đương với mình.
Đột nhiên ông ta cảm giác được sự thân thiết giữa hai người
Lão Mã nhìn thấy Vương Khiêm, nhìn nụ cười thô lỗ của ông ấy, chủ động duỗi ra một quyền, vỗ vào vai của Vương Khiêm.
- Cao thủ
- Khiêm tốn
Tình hữu nghị của hai con người thô lỗ cứ như vậy mà sinh ra.