An Ngạn Quân ở bên cạnh nhìn thấy, có chút không hiểu mạch não của bọn họ hoạt động như thế nào.
Lúc này, Thường Lệ Na vừa vặn đi ngang qua, cô nghe thấy đoạn hội thoại kinh người này, lập tức sợ hãi như đang ở trên mây, thốt ra một câu đơn giản
Cũng may không có người nghe thấy, cho nên cô vội vàng bỏ đi.
Có câu nói rất hay, bước qua năm cũ chính là sang năm mới
Mấy năm này, người trong bệnh viện cũng không nhiều lắm.
Nhưng mấy ngày nay cấp cứu lại náo nhiệt lên.
Giường bệnh trong phòng tạm thời giữ lại để xem xét đều đã tràn đầy.
Tám giường bệnh trong phòng cũng chật kín người.
Gần đây có khá nhiều người nhậu nhẹt xong lại gây gổ, thỉnh thoảng lại xuất hiện thêm những chàng trai đánh nhau vì bạn gái của mình.
Điều này làm cho Trần Thương cảm khái, cho dù con người đã tiến hóa qua mấy trăm vạn năm, nhưng vẫn không từ bỏ được thói hư tật xấu ấy.
Buổi sáng, Trần Thương vừa mới tới phòng cấp cứu, đã nghe thấy một trận tiềng ồn ào từ phòng cấp cứu ở đại sảnh lầu một truyền đến.
Trần Thương lập tức sững sờ, nhìn qua Thường Lệ Na trực ca đêm hôm qua hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thường Lệ Na bất đắc dĩ thở dài:
- Đã náo loạn hơn một canh giờ rồi
- Chính là hai chàng trai bị chấn thương vì tranh giành bạn gái tối hôm qua. Sáng sớm hôm nay có lẽ đã tỉnh rượu, hai người mới nói chuyện với nhau, nói liên miên lằng nhằng rất lâu rồi
Trần Thương lập tức nhíu mày, vừa mặc áo choàng trắng vừa hỏi:
- Phòng quan sát không phải có không ít người lớn tuổi sao?
Thường Lệ Na dở khóc dở cười nói:
- Những người lớn tuổi kia giấc ngủ vốn đã ngắn, bọn họ ngủ không được lại nghe lấy hai người đấu võ mồm, còn cảm thấy thú vị đấy….
Trần Thương nghe xong, lập tức sửng sốt sau đó đi về hướng phòng quan sát.
Sau khi tiến về phía đó, anh nghe được tiếng cãi nhau của hai thanh niên bên trong.
- Được rồi, anh để cho tôi nói. Tối hôm qua, bộ quần áo kia của tôi, một ngàn chín trăm đồng. Anh cũng khiến cho tôi náo loạn đến mất cả giày, còn một quả dừa, còn đập điện thoại của tôi. Tất cả mười ngàn đồng, bồi thường cho tôi đi
Một thanh niên khác hừ lạnh một tiếng:
- Thôi đi, trước tiên trả tiền đồng hồ đeo tay của tôi tiền đi rồi hãy tính cái khác, nhãn hiệu Thiên Toa, hơn hai mươi ngàn đồng! Con chim thối tha...
Thanh niên lên tiếng trước nghe xong, cố gắng nói:
- Thôi đi, anh chỉ có một chiếc đồng hồ hiệu Thiên Toa, khoác lác cái gì chứ? Toàn thân tôi...
Trần Thương lập tức nhíu mày:
- Nơi này là phòng bệnh, muốn cãi nhau thì ra ngoài ồn ào
- Thế nào, có muốn lại đánh một trận hay không?
- Các người nhìn bộ dáng hiện tại của mình một chút đi
Trên người bọn họ bây giờ, cánh tay bị bó bột, chân bị băng bó chặt chẽ, nhưng khuôn mặt bọn họ lộ rõ vẻ phóng đãng thì không cách nào kiềm chế được.
- Chủ nhiệm Trần, không phải... Không phải tôi chủ động cãi nhau, là anh ta xé quần áo của tôi trước. Kiểu gì anh ta cũng phải bồi thường, áo lông Bosideng, tôi mất một ngàn chín trăm đồng để mua đấy! Lại còn là... Quần áo mới tôi mua để ăn tết
- Đồng hồ đeo tay của tôi thì sao! Hơn hai mươi ngàn.
Mấy người lớn tuổi bên cạnh hai người bọn họ đều nghe đủ rồi.
Sáng sớm vừa mới thức dậy, đã nghe hai nhóc con này cãi nhau, nhưng như vậy lại tạo ra niềm vui cho phòng bệnh này.
Vốn dĩ mấy người trong phòng quan sát đều không quá lớn tuổi, nghe thấy hai người đấu võ mồm, thế mà lại cảm thấy trẻ ra rất nhiều.
Một bà cụ cười nói:
- Nhóc con, đây coi là cái gì, cũng may các cậu không có bị gì nghiêm trọng, nếu không, giá trị bản thân của các cậu còn phải tăng lên gấp mấy lần
Một câu trực tiếp khiến hai người họ muốn hôn mê.
Bà cụ lại nói:
- Một thân của các cậu trị giá mấy chục ngàn, vậy các cậu có biết một thân này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?
Nhóc con nọ thấy bác gái vẻ ngoài xấu xí, nhịn không được hỏi:
- Hơn một ngàn?
Bà cụ nhịn không được bật cười:
- Hơn một ngàn? Nhóc con ơi... Hơn một ngàn còn chưa đủ số lẻ
- Một thân này của tôi không có tám mươi ngàn, một trăm ngàn, tôi còn ngại khoe
Sau khi tên nhóc kia nghe được, lập tức cười nói:
- Bà ơi, bà đừng nói giỡn, tôi cũng không thấy được nhãn hiệu gì...
Cụ ông ở bên cạnh nói:
- Bà ấy cũng không nói đùa với các ngươi đâu, nhãn này của bà ấy có thể là hàng hiệu quốc tế.
- Mấy ông bà đang ngồi kia ơi, những thứ kia cộng lại cũng chỉ có giá trị tầm mấy chục ngàn thôi? Nếu làm không tốt còn phải đến trăm ngàn đó
- Thân thể tốt, đáng giá hơn tất cả mọi thứ
- Nhóc con, về sau đừng đánh nhau nữa, thân thể các cậu làm sao chịu nổi bị giày vò như vậy?
Hai nhóc con nghe họ muốn muốn ngất đi.
- Mọi người, Mọi người đừng đùa chúng tôi nữa! Trị giá mấy trăm ngàn cơ..
Ông cụ nghe xong, lập tức vui vẻ:
- Nhóc con, cậu còn không tin? Nào lại đi lại đây, mọi người nói cho hai đứa nghe một chút, xem trên người tôi trị giá bao nhiêu tiền! Để tôi nói trước nhé, hai khớp nối trên người tôi, đều đã bị thay thế bằng khớp nối nhân tạo, một cái sáu mươi ngàn đồng
Một ông cụ khác nói:
- Tôi, gãy xương, cần hai tấm thép, lại thêm mấy cây đinh thép... Giá trị khoảng năm mươi ngàn đồng! Các cậu nói có đáng giá hay không?
- Tôi cần ba cái giá đỡ nội tạng, nếu tính toán cẩn thận thì trị giá khoảng một trăm ngàn
- Tôi nữa, lại đây nhìn, một miệng đầy răng này tiêu tốn của tôi hơn ba mươi ngàn, còn có máy tạo nhịp tim này, hàng nhập khẩu, lại thêm mấy chục ngàn nữa.
- Năm ngoái, tôi vừa làm phẫu thuật cấy ghép gan, lá gan này tiêu tốn của tôi hơn ba trăm ngàn đồng
- ...
Thấy cảnh mấy cụ ông cụ bà nhao nhao lên tiếng.
Hai người kia lập tức hôn mê
Cái này mẹ nó... Tính kiểu gì vậy?
Trần Thương cũng không nghĩ tới, ban đầu anh còn muốn để cảnh sát tới xử lý chuyện này.
Nhưng hoá ra chỉ cần mấy cụ ông cụ bà này lên tiếng vài câu, mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi.
Hai tên nhóc con kia cũng yên tĩnh lại.
Mọi người nhịn không được nói:
- Nhóc con, tuổi còn trẻ đánh nhau làm gì, hiện tại xã hội kiểu gì không biết
- Nếu cậu đâm cậu ta một đao, lại trúng lá gan của cậu ta. Vậy chuyện này không phải chỉ tốn hai, ba mươi ngàn là giải quyết được đâu.
- Các cậu tuổi còn rất trẻ.
Bác gái cạnh đó cũng nói:
- Đúng vậy, hai đứa cũng thử nghĩ xem. Cô gái hai đứa tranh giành nhau hôm qua. Đến ngày hôm nay hai đứa nằm đây, người ta có tới thăm nom hay không?
- Vì lẽ đó, chớ tự mình đa tình.
...
Hai tên nhóc nghe xong, lập tức đỏ mặt xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống
Hai người đánh một trận, kết quả cái gì cũng không đạt được, lại phải chi một số lớn tiền thuốc men trong bệnh viện.
Bọn họ nhìn bộ dạng đáng thương của nhau.
Nghe lấy bên tai mấy lời khuyên của đám cụ ông, cụ bà, hai người sau khi tính tiền viện phí, liếc nhau rồi bật khóc òa lên.
Trần Thương thật sự bội phục mấy người này
Ông đúng là ông của bạn
Bác gái cũng thật sự là bác gái của bạn
Một trò khôi hài, làm cho cả khoa cấp cứu buổi sáng đột nhiên tràn đầy sức sống.
Theo như những lý luận của người cao tuổi trong phòng, Trần Thương chợt phát hiện, một thân quần áo đắt tiền, vẫn không sánh bằng một người bệnh bình thường trong ICU.
Tùy tiện một cái giá đỡ hoặc một vật bắc cầu đều hết mấy chục ngàn đồng.