Chậc chậc chậc.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy sáng sớm hôm nay mình biết được thêm rất nhiều kiến thức.
Nhưng trong lúc Trần Thương ở văn phòng, phòng cấp cứu lại nhận được một người bệnh đặc biệt.
- Giáo sư Trần, vừa mới tới một bệnh nhân triệu chứng khó xử lý.
Ngô Huy vội vàng chạy đến, thông báo với anh.
Trần Thương sững sờ:
- Chuyện gì xảy ra?
Sau khi nói xong, Trần Thương đi ra bên ngoài.
- Bác sĩ, bác sĩ, mau tới nhìn tay của tôi
Một bà thím khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặt mũi bà ta tràn đầy đau đớn, đang ngồi bên trong văn phòng, được một đám bác sĩ vây quanh. Ai nấy đều nhăn mặt nhíu mà, hình như bị tình trạng của bà thím làm khó
Trần Thương nhịn không được hỏi:
- Thím, thím cảm thấy thế nào?
Bà thím nghe xong, tràn đầy đau đớn đưa tay ra:
- Bác sĩ, anh nhìn, tay của tôi đau quá
Trần Thương lập tức hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Bà thím chỉ vào La Châu, nói:
- Cậu ấy làm đau tay tôi
Trên mặt La Châu tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Trần Thương lập tức nhíu mày, hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
La Châu bất đắc dĩ giải thích nói:
- Vừa rồi có xe cứu thương tới, bên trên xe đẩy có một người bệnh nguy cấp cần đưa về phòng cấp cứu, dì này đang đứng nơi đó, tôi thuận tay đẩy một cái.
- Kết quả dì này bị đụng phải bên trên chốt cửa.
- Chủ nhiệm Trần... Tôi, thật xin lỗi.
La Châu thật sự không muốn tìm phiền toái cho Trần Thương, anh ta ngay lập tức nói lời xin lỗi.
Dì bên cạnh vội vàng nói:
- Chàng trai, tôi không trách cậu, tôi cũng hiểu rằng cậu rất là bận rộn, cậu đừng lo lắng, dì không phải người thích lừa bịp
- Tôi cảm giác như mình đang bị kim đâm vào người vậy, từng đợt nhói nhói, thật sự rất đau.
- Tôi không lo lắng đến chuyện gì khác ngoài chuyện mình có thể bị lây những loại bệnh kỳ quái kia. Cậu cũng biết, thời buổi hiện nay… Đây cậu xem này, đấy cậu xem đi! Mấy ngày trước, tôi nhìn trên Wechat nói, hiện tại có rất nhiều người xấu! Cắm kim tiêm trên xe buýt hoặc trên máy bán hàng tự động! Còn có chốt cửa bệnh viện, có những bệnh nhân mắc bệnh AIDS rất thích làm loại chuyện này
Bà thím nói rất nhanh, ổn ào nêu ra một đống nội dung lộn xộn
Trần Thương bất đắc dĩ, cửa lớn của phòng cấp cứu đóng mở liên tục hàng ngày, làm sao có thể gài kim tiêm lên chốt cửa được?
Ai rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà nghĩ ra cách ấy vậy?
Nhưng, để cho an toàn, Trần Thương vẫn cầm lấy tay bà ta, tỉ mỉ kiểm tra bàn tay phải của bà ta, và không phát hiện được bất cứ lỗ kim hoặc vết thương nào.
Nếu như bị kim châm, khẳng định sẽ có ngoại thương, nhưng Trần Thương đưa mắt nhìn, ngay cả cọng lông cũng không thấy được
Trần Thương nhìn sang La Châu đang khẩn trương đứng bên cạnh mình, vỗ bờ vai của cậu ấy nói:
- Không có chuyện gì
- Nhã Lệ, cô dẫn dì này đi chụp X-quang phần tay
- Dì, đừng lo lắng, chúng ta kiểm tra miễn phí cho dì
Dì ấy nghe xong, vội vàng gật đầu nói:
- Tốt, tôi không phải muốn chiếm lợi của mọi người đâu.
Sau nửa giờ, kết quả phim X-quang cũng đi ra. Trên hình X-quang, tay phải không có gì dị thường
Gãy xương, khớp nối xương dị thường, tổ chức mềm dị thường, dị vật cái gì cũng không thấy...
Chẳng lẽ là thần kinh bị tổn thương?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cho dì ấy làm một loạt thủ tục kiểm tra thần kinh chi tiết.
Làm tất cả các loại kiểm tra rồi nhưng một cái lông cũng không kiểm tra ra
Cảm giác như kim đâm của bà thím này cũng không phải là đau đớn do phóng xạ, cũng không có lan rộng tới những khu vực bên ngoài bàn tay. Ngay cả khi thay đổi tư thế, cảm giác đau cũng không có gì biến hóa, ấn lên không thấy đau, gõ đánh thì vẫn đau, không giống dây thần kinh bị tổn thương.
Trần Thương đột nhiên nghĩ đến một khả năng, dì ấy có thể hay không …. Giả vờ bị đau?
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy thực sự có loại khả năng này
Tại sao lại tự nhiên phát hiện tay đau, khẳng định có nguyên nhân?
Trần Thương đột nhiên nói:
- Dì, bệnh này tương đối phiền phức, có khả năng chúng ta phải phẫu thuật để kiểm tra kỹ hơn
- Có khả năng đây là một loại bệnh nguy hiểm phức tạp. Hệ thần kinh gặp phải tình huống dây dưa, kích thích đau đớn, toàn thế giới cũng không nhiều. Nếu nghiêm trọng thậm chí phải cắt ngắn dây thần kinh ở phần tay
Nghe thấy kiểu nói này của Trần Thương.
Bà thím bất ngờ nói đã hết đau, cũng không chịu làm phẫu thuật kiểm tra nữa.
Sau khi bà thím nói xong, lại quay sang Trần Thương nói:
- Cậu là chủ nhiệm sao?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng thế.
Bà thím nói:
- Chủ nhiệm ơi, tôi tới từ nơi khác, chưa quen cuộc sống nơi đây. Tôi cũng không biết đi đâu. Hơn nữa, tôi cũng lo lắng tay tôi đột nhiên bị đau trở lại, nếu không...Cậu để tôi ở bệnh viện để tiếp tục quan sát có được không?
Trần Thương nghe xong, lập tức bất đắc dĩ.
Thím à, thím nghĩ bệnh viện nhà người ta là khách sạn hay nhà trọ vậy?
Mọi người cũng bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra lần này mọi người đã gặp phải người giả vờ bị đau?
Trần Thương nói:
- Nơi này chúng tôi không còn giường bệnh dư, đều đã cho người bệnh cấp cứu dùng cả rồi.
Trần Thương cũng không muốn gây phiền toái, để cho y tá nhanh chóng nhận kín bệnh nhân đi, đừng chậm trễ những bệnh nhân khác.
Người này tên là Tần Nhã Lệ này tương đối nhanh nhạy, cô ấy vội vàng lôi bà thím đi, cũng tốt bụng móc ra app điện thoại, tìm cho bà ấy một đống khách sạn gần đây, sau đó hết lời khuyên bà ấy rời đi.
Cứ tưởng rằng chuyện này xong rồi, nhưng, không ai ngờ được tối hôm đó, bà ta lại tới
Tất cả mọi người chuẩn bị tan tầm, nhìn thấy bóng dáng bà ta, trái tim tất cả mọi người đập hơi nhanh hơn một chút.
Vẫn là Tần Nhã Lệ tay mắt lanh lẹ, cô ấy tiến lên nghênh đón, hỏi bà ta xem đã xảy ra chuyện gì.
Bà ta lập tức oán hận nói:
- Bác sĩ ơi, khách sạn không thể ở lại được. Ở đó không an toàn, cậu suy nghĩ một chút đi, có tổ chức tên là Web đen. Bọn họ chuyên tìm những người như chúng tôi, bắt chúng tôi đi làm thí nghiệm trên thân thể, mà còn... Cậu suy nghĩ một chút, nếu như tôi bị cắt thận thì phải làm sao bây giờ?
- Nếu như ở khách sạn có camera thì làm sao bây giờ?
- Còn có, có người mắc bệnh AIDS sẽ cố ý thả kim tiêm trên giường...
Trần Thương lập tức nhíu mày
Lại tới
Bà ta có cái gì đó hiểu lầm với kim tiêm sao?
Thường Lệ Na đã đổi ca, sau khi nghe thấy chuyện này, nhịn không được, thốt ra:
- Có bệnh! Bà ta đang hoang tưởng mình là người bị hại! Hoang tưởng bị hại
Cô ấy vừa nói, mọi người lập tức sửng sốt, nói không chừng... Bà ta thật sự có vấn đề về tinh thần?
Lúc này, Trần Thương hít sâu một hơi, anh có kỹ năng chẩn đoán bệnh thần kinh nội khoa ở cấp hoàn mỹ cơ mà
Thế nhưng, anh vẫn không nhìn ra cái gì khác thường trên người bà ta.
Sau đó, Trần Thương thực hiện CT và MRI đầu cho bà ta, cũng làm một số xét nghiệm máu.
Tiếp đó cũng sắp xếp giường nằm cho bà ta, và nhanh chóng làm thủ tục.
Mấu chốt là, bà ta rất phối hợp, còn chủ động chi tiền làm thủ tục.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
La Châu trực ca đêm, Trần Thương nói anh ta hãy lưu ý một chút, nói không chừng bà ta có khả năng mắc bệnh tâm thần.
Nhưng Trần Thương vẫn chưa chẩn đoán được bệnh.
Dù La Châu khẩn trương, vẫn gật đầu đồng ý.