Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 2062 - Chương 2060: Một Bức Thư

Khi bac si mo hack full
Chương 2060: Một Bức Thư
 

Sau khi ăn xong, Trần Thương luôn cảm thấy có chút lo làng, bức thư đã làm phiền anh, nghĩ đi nghĩ lại, anh nhấc điện thoại lên, trực tiếp liên lạc với bố vợ Tần Hiếu Uyên.

Ở đại học Y Đông Dương có các giáo sư biết ngoại ngữ, hơn nữa cũng thường xuyên có các học giả qua lại thăm viếng nên có rất nhiều người nói được ngoại ngữ.

Không bao lâu, Tần Hiếu Uyên tìm được một giáo sư ngoại ngữ, và nói với Trần Thương:

- Alo? Trần Thương, bố hỏi thăm cho con rồi! Đây là tiếng Aram! Ồ! Đúng rồi, trước đây đây là ngôn ngữ truyền thống của Syria, người xưa sử dụng rất nhiều, nhưng bây giờ họ đều sử dụng tiếng Ả Rập! Còn nữa, tại sao con lại có một lá thư từ đất nước này thế? Bây giờ đất nước này đang có chiến tranh.

Khi nghe những lời của Tần Hiếu Uyên, Trần Thương liền choang váng.

Mình làm sao mà quen người đến từ Syria?

Anh vội nói:

- Bố, cho con thông tin liên lạc của vị giáo sư này, chiều con sẽ tìm gặp.

Khi Tần Hiếu Uyên nghe thấy Trần Thương có vẻ quan tâm đến bức thư này, không khỏi khuyên nhủ vài câu:

- Aiyaa, loại chuyện này rất bình thường. Có lẽ là gửi nhầm thư rồi. Đừng bận tâm quá nhiều.

Trần Thương mỉm cười:

- Được rồi, cảm ơn bố. Con hiểu rồi, con chỉ là tò mò chút thôi.

Buổi chiều, Trần Thương không trực tiếp đến bệnh viện, mà trực tiếp lái xe đến đại học Y Đông Dương.

Thành thật mà nói thì, không hiểu vì sao, có vẻ như nội dung bức thư này rất hấp dẫn Trần Thương.

Anh luôn cảm thấy rằng việc này có liên quan đến anh.

Nhưng không thể nói chi tiết cụ thể, thay vì cảm thấy bồn chồn, tốt hơn hết là nên đi thẳng để làm rõ vấn đề.

Sau khi Trần Thương tìm được giáo sư Hứa, anh đưa phong bì cho đối phương.

Nói:

- Giáo sư Hứa, xin hãy dịch lá thư này giúp tôi. Xin cảm ơn

Giáo sư Hứa rất nhiệt tình, cười nói:

- Dễ như trở bàn tay, dễ như trở bàn tay ấy mà. Giáo sư Trần không cần khách khí thế

Họ không cần mất nhiều thời gian, một bức thư đã được dịch xong rồi.

Sau khi xem nội dung bức thư, cả hai đều sững sờ.

Đặc biệt là Trần Thương, khi nhìn thấy bức thư này, anh cảm thấy không thể tưởng tượng được

Chỉ thấy trong bức thư viết.

- Chú Trần Thương thân mến, chào chú

Tên cháu là Alphaf, năm nay cháu tám tuổi, cháu đến từ thành phố Damascus, Syria...

…………..

- Ông nội nói với cháu rằng kể từ năm cháu được sinh ra thì tiếng súng ở thành phố Damascus chưa bao giờ ngừng

- Cháu chưa gặp cha mình, mẹ cháu nói, trước khi cháu được sinh ra, cha cháu đã không còn nữa...

- Mẹ cũng ra đi sớm lắm, còn không kịp dạy cháu học chữ đã đi rồi.

- Cháu không biết tiếng Ả Rập. Chữ viết tay của cháu là do ông nội dạy. Ông nội chỉ biết tiếng Ả Rập. Cháu đã học được từ ông ấy.

- Ông nội là một siêu nhân, lần nào cũng có thể tìm được đồ ăn, tìm nơi an toàn cho chúng cháu trốn.

- Nhưng mỗi lần trở về, ông nội đều mình đầy thương tích... Ông nội nói dối cháu rằng mình không sao là mình tự ngã, nhưng cháu biết... Ông là bị đánh, vì có một lần...

- Mùa đông năm ngoái, chúng cháu đã lâu rồi không được ăn cơm, có người nói muốn mua cho cháu một bao gạo. Ông nội từ chối người đó...

- Nơi chúng cháu ở là Hội Chữ thập đỏ 201 ở Damascus, Syria...

...

- Vài ngày trước, cuối cùng chúng cháu cũng đến được căn cứ, nhưng... Khi ông nội gửi cháu đến đây, đã bị trúng một viên đạn vào cột sống. Bác sĩ nói rằng ông nội sắp chết, chỉ còn một người có thể cứu được ông đó chính là giáo sư Trần Thương.

- Bác sĩ Trần Thương, cháu đã bán mình cho một ông chú với giá 300 bảng Anh. Cháu dùng nó để viết thư cho chú...

- Chú bác sĩ ở đây nói chỉ biết chú ở bệnh viện nhân dân số 2 tỉnh Đông Dương, Trung Quốc... Những thứ khác thì không biết.

Bức thư không dài.

Nhưng Trần Thương bọn họ đã xem nó rất lâu.

Giáo sư Hứa nói với Trần Thương:

- Giáo sư Trần, cô bé Aram này có lẽ chưa học được nhiều, một số điều tôi đoán là dịch... Có lẽ bản dịch vẫn chưa hoàn chỉnh.

Trần Thương hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Ừm, ra vậy, tôi biết rồi.

Thành thật mà nói, tác động của bức thư này đối với Trần Thương là rất lớn

Cho tới nay, Trần Thương cảm thấy rằng Trung Quốc là một quốc gia đang phát triển, họ cần phải nỗ lực cải thiện sự phát triển để có cơ hội bắt kịp những quốc gia phát triển đó.

Nhưng, bức thư của một cô bé đến từ thành phố Damascus, Syria này đã khiến Trần Thương nhận ra rằng, chưa nói đến sự phát triển của các quốc gia khác, ngay cả hòa bình vẫn là một giấc mơ không thể đạt được

Mỗi ngày đều có một gia đình tan cửa nát nhà

Thành thật mà nói, cảm giác này đã tác động rất lớn đến Trần Thương.

Sau khi đọc xong, Trần Thương ngồi trên ghế, một lúc lâu không nói gì. Anh biết rằng rất có thể anh sẽ từ chối cô gái nhỏ này

Trong một đất nước chiến tranh, súng đạn diễn ra khắp nơi, ngọn lửa chiến tranh vẫn tiếp diễn...

Một đất nước như vậy, một mình mình có dám đi không?

Mình có một người vợ

Có đứa con chưa chào đời

Còn có ước mơ xây dựng An Dương, phấn đấu vươn lên của nền y học quê hương

Rất nhiều trên người anh ấy

Anh hiện là giám đốc khoa cấp cứu, hiệu trưởng danh dự của Đại học Y Đông Dương, viện trưởng Viện nghiên cứu thuốc mới Trần Thương, chủ tịch khoa phẫu thuật tiêu hóa thế giới, phó chủ tịch AATS, là phó Tổ trưởng của Ủy ban Y tế Trung ương...

Anh có chức vị, cuộc sống của anh rất đáng giá và đáng quý

Nhưng…… Trần Thương luôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu khó cắt bỏ.

Anh biết…… Trong thâm tâm mình, vẫn muốn giúp cô gái nhỏ này cứu ông của cô bé...

Nhưng người lớn là tốt nhất là nên phân tích ưu nhược điểm, sau khi tính đi nghĩ lại, Trần Thương cảm thấy mình không nên đi

Giáo sư Hề bên cạnh dường như nhìn ra được tâm trạng của Trần Thương.

Cười khuyên bảo:

- Giáo sư Trần, thực ra mỗi ngày cậu nhận được rất nhiều lá thư như thế này. Thế giới rộng lớn như vậy có rất nhiều người cần được cứu. Muốn cứu tất cả mọi người là điều không thể, đúng không?

- Hơn nữa, đối với loại chuyện này cậu cũng không cần phải có gánh nặng tâm lý.

Trần Thương gật đầu.

Đúng vậy

Bản thân chỉ là một bác sĩ.

Có thể cứu trăm họ sao?

Anh tự an ủi mình.

Hãy để anh quên chuyện này đi.

Khi rời khỏi trường học, đã là 4 giờ 30 phút chiều.

Đến bệnh viện, Trần Thương cảm thấy trong lòng không hiểu vì sao có chút khó chịu.

Có lẽ do cảm thấy không thoải mái nên anh mới đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài hành lang, đều là bệnh nhân, có đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ...

Cũng có những đứa trẻ đang khóc được cha mẹ bên cạnh ôm ấp vỗ về an ủi.

- Bô! Mẹ! Oa... con đau quá

- Ngoan ngoan, không đau, mẹ hôn một cái nào

- Đúng vậy, con tôi rất dũng cảm. Một lát nữa sẽ đưa con đến KFC nhé

- Bố, huhu.. Con muốn Transformers

- Được, bố sẽ mua

- Huhu, con vẫn rất đau.

- Con trai yêu quý của mẹ, mẹ sẽ mua cho con Ultraman.

Nghe những lời xung quanh, đầu óc Trần Thương ngập tràn mùi thuốc súng và chiến tranh, còn có cô gái nhỏ muốn chữa bệnh cho ông nội.

Tên cô bé ấy dường như là... Alphaf

Trong tiếng Ả Rập, Alphaf có nghĩa là... Thanh khiết, thánh thiện, xinh đẹp

Trần Thương trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment