Vào lúc này, trong một trại tị nạn xa xôi tại Hội Chữ Thập Đỏ ở thành phố Dammascus.
Nó rất hoang vắng ở đây, những bức tường vỡ ở khắp mọi nơi.
Trại tị nạn đầy những người với ánh mắt vô vọng, họ ngồi xổm trong góc, ngơ ngác nhìn bầu trời và bức tường.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng máy bay chiến đấu bay thấp trên bầu trời như một con chim ưng đang dang rộng đôi cánh để rình mồi
Cũng có thể nghe thấy tiếng súng thỉnh thoảng nổ lên
Nhưng những tiếng động này đang nhắm mắt làm ngơ, và thậm chí còn tê liệt
Ở đây, tất cả những người có năng lực, giàu có và biết đi đều đã đi sơ tán
Người không có điều kiện chỉ có thể run rẩy canh giữ thành phố quê hương chưa hoàn thiện này, chiến trường tàn khốc, cuộc sống khốn khó, vì thức ăn có thể hi sinh tính mạnh
Chỉ vì vài bữa ăn, có thể dâng hiến cơ thể của một cô gái bất cứ lúc nào
Lúc này, trong một bệnh viện lều đơn sơ.
Mỗi ngày đều có người bị thương mới đến, mỗi ngày đều có người ra đi
Lúc này, một cô gái nhỏ vội vàng bước vào.
- Dì Silica
Silica là Bác sĩ không biên giới. Cô ấy đã làm công việc này hơn ba năm, cô ấy cũng đã ở lại Syria trong một năm rưỡi.
Nhìn Alphaf, Silica nở nụ cười:
- Alphaf, tại sao lại ở chỗ này?
Alphaf lo lắng hỏi:
- Dì Silica, ông nội... Liệu còn được cứu không ạ?
Nghe câu hỏi của Alphaf, Sileka thở dài. Trang thiết bị và bác sĩ ở đây rất đơn giản, không đạt đến trình độ phẫu thuật cao cấp như vậy.
Họ thực hiện một phẫu thuật như vậy ở đâu bây giờ.
Tuy nhiên, đối diện với cô gái nhỏ bé này, cô chỉ biết cười nói:
- Biết đâu sẽ có phép màu
Alphaf đưa tay ra đếm và nói:
- Thư cháu đã gửi đi lâu rồi. Chú Trần Thương chắc có thể đã nhận được
- Nếu chú ấy tới... Ông nội nhất định sẽ được cứu
Silica nghe vậy thì thở dài một hơi, ôm Alphaf gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu Trần giáo sư tới, chắc không sao! Nhưng…… Aizzz……
…………
Nhưng, giáo sư Trần sẽ đến chứ?
Đây là thành phố Damascus ở Syria.
Một thành phố có nhiều tiếng súng hơn tiếng pháo, một nơi có nhiều người chết hơn là sống...
Giáo sư Trần Thương là ai?
Anh ấy sẽ đến đây chứ?
Hoàn toàn không thể
Silica biết mình không thể trực tiếp nói cho Alphaf biết tin tức.
Những đứa trẻ ở đây, những con người ở đây, thứ giúp họ có thể sống tiếp không phải gì khác mà chính là hi vọng
Ở nơi này, hy vọng quý hơn nhiều so với những thứ khác.
Nhiều người trong số họ mạnh mẽ sống tiếp với hy vọng.
Cái tên bác sĩ Trần Thương là niềm hy vọng trong trái tim Silica, và thậm chí trong trái tim của nhiều trẻ em ở đây.
Một bác sĩ thần kì toàn năng và có thể chữa khỏi tất cả các bệnh
Rất nhiều đứa trẻ lần lượt chạy vào
- Cô Silica, bác sĩ Trần Thương đến rồi, có thể bảo chú ấy chữa cho mẹ cháu không?...
- Còn bố cháu nữa
- Alphaf, có thể gọi bác sĩ Trần Thương cho tôi xem được không?
…
Silica nhìn lũ trẻ bẩn thỉu, quần áo toàn là được quyên tặng cũng không vừa chứ đừng nói là đẹp mắt.
Bọn chúng nghĩ rằng Alphaf và Silica có thể mời Giáo sư Trần Thương.
Vì vậy chúng hi vọng giáo sư Trần thương có thể cứu người thân và cả bản thân chúng.
Nhưng, bản thân Silica biết rất rõ
Giáo sư Trần Thương là ai?
Đó là bác sĩ hàng đầu thế giới.
Đó là tài sản to lớn trong lịch sử y học của loài người.
Người ta thậm chí còn nói rằng sự xuất hiện của anh đã trực tiếp thúc đẩy sự phát triển của y học nhân loại
Làm thế nào một nhân vật như vậy có thể đến một thành phố đầy rẫy chiến tranh và nguy hiểm như vậy?
Ở đây tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào
Ở đây tai họa và bất hạnh có thể xảy ra bất cứ lúc nào
Nhưng Silica có thể nói gì?
Nhìn những đứa trẻ thơ ngây này, nhìn chúng nói những câu hồn nhiên đầy hi vọng.
Silica chỉ có thể lặng lẽ thở dài, nói với bọn trẻ.
- Sẽ tới! Giáo sư Trần Thương nhất định sẽ tới
...
Trần Thương đang ngồi trong văn phòng
Anh tra rất nhiều tin tức về Syria, về thành phố Damascus.
Khi anh nhìn thấy thành phố xinh đẹp từng có 1,5 triệu dân bây giờ biến thành đống đổ nát, khi anh nhìn thấy một gia đình đưa con gái đi lính vào ban đêm, hôm sau họ đang xử lý đống đổ nát, trên tay cầm một túi bột mì... Khi anh nhìn thấy một nhóm trẻ em đang di chuyển, nhìn máy bay trên bầu trời, nhìn những con kền kền bên cạnh khi tuyệt vọng…
Trong đầu Trần Thương giống như gặp ác mộng
Đêm nay, anh đã tỉnh dậy từ giấc mộng lần thứ ba.
Tần Duyệt lo lắng nhìn Trần Thương, rót một cốc nước ấm.
- Chồng, anh có chuyện gì vậy?
Tần Duyệt lo lắng hỏi.
Trần Thương dựa lưng vào giường, rất lâu không lên tiếng.
Sau một lúc bình tâm, anh mới kể những gì đã trải qua hôm nay một lượt.
Tần Duyệt nghe xong, cả người sững sờ
Tất nhiên cô không muốn Trần Thương đi
Ở đó rất nguy hiểm
Làm sao cô có thể đồng ý
Nhưng… Nhìn thấy Trần Thương như vậy, trong lòng Tần Duyệt thực khó chịu.
Ngày hôm sau là sinh nhật của Tần Hiếu Uyên.
Gia đình bày tiệc cho Tần Hiếu Uyên trong khách sạn.
Tần Vĩnh Nghĩa cũng đích thân trở về từ thủ đô.
Trên bàn ăn, Trần Thương nói bóng nói gió về việc hỗ trợ y tế.
Xét cho cùng, Tần Vĩnh Nghĩa cũng là người đối ngoại của quốc gia về phương diện hỗ trợ và giáo lưu y tế này.
Bởi vậy rất hiểu những điểm này
Mọi người đều tò mò nhìn Trần Thương, nhưng Tần Duyệt lại căng thẳng siết chặt tay.
Lúc này, Tần Vĩnh Nghĩa mới nói:
- Trên thực tế, đối với các bác sĩ ở Syria, điều đó khá nhân đạo.
- Nước ta năm nào cũng có viện trợ.
- Tuy nhiên, bên đó có nhiều tổ chức từ thiện MSF và Hội Chữ Thập Đỏ hơn.
- Đúng rồi, hai ngày nay vừa hay có một bác sĩ hỗ trợ tới đó, cháu có chuyện gì sao?
Trần Thương cười:
- Ồ! Không sao! Chỉ là cháu đang tìm một người bạn hỗ trợ giúp bệnh nhân tiến hành phẫu thuật
Lời nói vừa dứt, xung quanh đột nhiên đóng băng trong giây lát.
- Phẫu thuật?
Mọi người đều sững sờ
Trần Thương thấy vậy không kìm được, liền kể lại chuyện.
Anh nghĩ, mình không đi nổi.
Có lẽ có thể tìm ai đó làm… Nhưng lời nói của Tần Vĩnh Nghĩa khiến Trần Thương trầm mặc:
- Thường thì những người đi đều là bác sĩ cấp cứu, loại ca phẫu thuật có độ khó cao như thế này căn bản không làm được.
- Nhưng… Bên đó cháu vẫn không nên đi.
- Dù không bên nào làm hại MSF và Hội Chữ thập đỏ, nhưng... Súng đạn không có mắt! Đúng không?
Mọi người lần lượt gật đầu.
Tần Duyệt cũng không nói gì.
Dương Giai Tuệ đang đứng ở phía đối diện cũng lập tức đứng lên và nói với Trần Thương:
- Không được đi
Không ai hiểu con bằng mẹ.
Bà ấy biết Trần Thương đang nghĩ gì
Trần Thương im lặng hồi lâu
Dương Giai Tuệ thật ra đã tức giận.
Thấy vậy, Tần Duyệt nhanh chóng nắm lấy tay Dương Giai Tuệ, cười an ủi:
- Mẹ, Trần Thương chỉ là… Mẹ nói xem, anh ấy vẫn biết nguy hiểm, lại không còn là đứa trẻ nữa
Dương Giai Tuệ trầm mặc không nói.
Không khí trên bàn ăn bỗng trở nên nặng nề.
Rất lâu sau, Tần Vĩnh Nghĩa đột nhiên nói:
- Gần đây, chú nghe nói nước ta có thể sẽ tới Syria để đón các thành viên đại sứ quán và một số người Trung Quốc.
- Nếu cháu muốn đi... Lúc đó có thể đi cùng quân đội.
- Nhưng không được phép quá 10 ngày, đại sứ quán sẽ được sơ tán khỏi nơi đó.
Trần Thương nghe xong, hai mắt sáng lên