Lúc này, hệ thống nhắc nhở đột nhiên vang lên
【Ting! Nhiệm vụ kích hoạt: nhiệm vụ tiếng gọi nội tâm và sứ mệnh phó bản! 】
【Nhiệm vụ này không đòi hỏi cao, có mức độ nguy hiểm nhất định nhưng bạn nhất định sẽ nhận được phần thưởng cho những nỗ lực của mình! 】
【1, nhận nhiệm vụ để nhận phần thưởng:
Bùa bình an khỏe mạnh (người khác sử dụng);
Sổ thu thập chấn thương cấp cứu! 】
【2. Từ chối nhiệm vụ mà không có bất kỳ hình phạt nào! 】
【Bùa Bình An Khỏe Mạnh: Không thể tự mình sử dụng, chỉ có thể ràng buộc một người, sau khi ràng buộc mặc vào sẽ tự động có hiệu lực
Bạn có thể tận hưởng sự gia tăng sức khỏe và an toàn, tránh 10 lần chấn thương chết người, và có một mức độ miễn dịch lớn đối với bệnh tật. 】
Sau khi Trần Thương nhìn thấy nó, anh đã choáng váng
Cái này... Không phải sự cám dỗ quá lớn sao?
【Sổ thu thập chấn thương cấp cứu: Đạo cụ nhiệm vụ. Trong thời gian phó bản, bất kỳ kỹ năng nào cũng có thể được thăng cấp và học tập, đồng thời có thể đẩy nhanh tiến độ học tập của những người khác! 】
Trần Thương nhất thời sửng sốt
Chấn thương cấp cứu
Đây là một thứ tốt
Đây là một điều tốt
Y học cấp cứu nói chung chính là một vài lĩnh vực như vậy
Ngộ độc cấp tính
Cấp cứu chấn thương và ngoại khoa
Giám sát trọng bệnh.
Chấn thương cấp cứu có thể nói là đối tượng có tỷ lệ tử vong ở độ tuổi dưới 45 cao nhất thế giới, đồng thời cũng là đối tượng non nớt nhất
Và bây giờ... Thứ này đang ở trước mặt anh.
Nghĩ đến đây, Trần Thương có chút hưng phấn và kích động.
【Nếu bạn nhận nhiệm vụ, sẽ có phần thưởng dựa trên phần thưởng ban đầu: 1. Trong thời gian phó bản, số điểm sẽ được nhân đôi;
Trần Thương do dự rồi
………….
Vào lúc này, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trần Thương và không nói gì.
Những ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật đã được thắp sáng từ lâu, và chúng đã gần như cháy hết
Nhưng không ai nói gì.
Tần Duyệt im lặng.
Sắc mặt Tần Hiếu Uyên tối sầm, trầm mặc không nói. Chiếc mũ sinh nhật đội trên đầu, không biết đã kéo ra từ khi nào
Kỳ Như Vân ở bên cạnh định nói gì đó, nhưng lại không nói thành lời.
Tần Vĩnh Nghĩa định bắt chuyện, nhưng lúc này lại trợn mắt há mồm muốn nói nhưng không thành câu.
Tần Hiếu Uyên trừng mắt nhìn ông ta một cái, lúc này Tần Vĩnh Nghĩa mới phản ứng.
Tên nhóc này muốn đi Syria
Hiện tại, chính trị của Syria vẫn chưa rõ ràng, và vẫn còn nhiều vấn đề chưa được giải quyết.
Bây giờ đi cứu trợ, không ai có thể đảm bảo an toàn.
Hơn nữa… Mấu chốt là: Quốc gia có để Trần Thương đi không?
Đúng lúc mọi người đều đang đấu tranh.
Trần Đại Hải đột ngột đứng dậy, nhìn Trần Thương và nói:
- Giỏi lắm rồi?
- Không tự nhìn mình là ai rồi?
- Đọc vài năm sách, làm lãnh đạo vài hôm liền cảm thấy mình hơn người rồi?
Lời nói của Trần Đại Hải nặng tiếng địa phương, nhưng câu nói chắc như đinh đóng cột lại rất có hương vị là khí chất.
- Cha nói này Trần Thương, trong thời gian Duyệt Duyệt mang thai, con đừng mơ đi đâu
- Con tự nghĩ cho kỹ đi
- Trong thời gian hai đứa kết hôn con ở đâu? Duyệt Duyệt bận tới bận lui, làm gì có đứa con gái nào như thế?
- Con lại nghĩ xem, sau khi kết hôn con ở nhà được bao lâu?
- Con làm được gì cho cái nhà này
- Con thì giỏi rồi, cống hiến cho tổ quốc, làm rạng danh tổ quốc, đóng góp bao nhiều…
- Nhưng Trần Đại Hải tôi là một người thô lỗ, không đọc sách, không có trình độ văn hóa gì, không cống hiến nổi chuyện lớn gì… Nhưng
Nói đến đây, giọng nói Trần Đại Hải đầy chính trực, chỉ vào Trần Thương, gia tăng ngữ khí
- Nhưng, Trần Đại Hải tôi có thể vỗ ngực nói với con rằng cả đời này chưa bao giờ có lỗi với mẹ con, không có lỗi với cha mẹ tôi, càng không có lỗi với hai đứa con trai
- Tôi chính là sợ vợ, bởi tôi sợ bà ấy tức giận, sợ bà ấy đau buông, sợ bà ấy chịu khổ, sợ bà ấy không có cảm giác an toàn
- Tôi không hứa hẹn gì to lớn, nhưng tôi biết rằng là đàn ông, trước tiên phải giữ gìn một tổ ấm. Tôi không quan tâm bên ngoài con tỏa sáng thế nào, ở nhà, con là một người chồng
- Con phải gánh vác cho vợ mình
- Con có quyền có thế, con mạnh hơn cha con nhiều. Nhưng ở trong nhà con đóng góp được gì?
- Bụng Duyệt Duyệt sẽ sớm to lên, con định đi đâu? Con đi đâu vậy?
Sau khi Trần Đại Hải nói xong một tràng, Trần Thương cũng không có gì để nói
Mọi người cũng trở nên im lặng. Có điều
- Nếu con muốn đi, cha không cản được. Nhưng con bước ra khỏi nhà bằng chân trước, cha sẽ đuổi con ra khỏi nhà bằng chân sau
- Cha là một lão nông, ít học, nói chuyện lại khó nghe. Nếu có chuyện gì xảy ra với con ở Syria, cha nhất định sẽ để Duyệt Duyệt tái hôn. Đứa trẻ này, đánh rồi sẽ không để nó sinh ra! Cha sẽ không để nó làm một đứa trẻ không có cha
Không thể không nói
Đôi khi, những lời nói không hay thường có tác dụng tốt nhất.
Sắc mặt Trần Thương đột nhiên trở nên khó coi.
Suy nghĩ kỹ lại, có vẻ bản thân đúng như những gì cha nói.
Anh đã đóng góp gì trong gia đình này?
Giấc mơ của anh là gì
Đúng
Quả thật
Là y tế
Nhưng bản thân không phải là công cụ của y tế
Bản thân anh cũng là một con người.
Ban đầu sống ở một làng ở Malaysia, kiếm được hơn 2.000 tệ một tháng. Ăn ở quán ven đường, nhìn nụ cười của Tần Duyệt, điều hạnh phúc nhất không phải là ca phẫu thuật thành công, mà là được cùng cô gái đáng yêu này đi mua một cốc trà sữa, sau đó đi ăn lẩu cùng nhau
Về sau cũng với năng lực càng ngày càng mạnh, khả năng phẫu thuật cũng càng ngày càng lợi hại.
Vô tình… Dường như bản thân đã trở thành công cụ của phẫu thuật
Mỗi ngày không phải trong ca phẫu thuật thì là đang trên đường đi phẫu thuật.
Vì cái gì?
Có tiền rồi, có năng lực rồi.
Bản thân đã thực sự tử tế với những người thân yêu của mình chưa?
Bản thân giàu có rồi, nhưng quần áo của Tần Duyệt vẫn là những loại vài trăm tệ chứ không phải hàng hiệu lớn.
Cô ấy chưa bao giờ thay đổi hay cải thiện cuộc sống của mình, cũng rất ít khi ra ngoài đi nhà hàng cao cấp, càng chưa bao giờ mua một chiếc túi xa xỉ...
Cuộc sống của cô ấy... Không có gì thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là anh
Trần Thương thẫn thờ nhìn Tần Duyệt.
Tần Duyệt không cảm thấy buồn hay rơi nước mắt mà nở nụ cười an ủi Trần Thương, ẩn ý:
- Yên tâm, em vẫn ổn…
Đột nhiên, nước mắt Trần Thương không kìm được nữa mà chảy xuống.
Trong thoáng chốc, anh phát hiện ra rằng anh đã thực sự thay đổi, đã nói sẽ không quên ý định ban đầu.
Cuối cùng, anh có thực sự nhớ ý định ban đầu của mình là gì không?
Tần Duyệt không yêu cầu anh mỗi ngày đều ở cạnh.
Nhưng nghĩ đến việc sau khi cô có thai, vui vẻ chạy đến sân bay, giơ tấm biển có dòng chữ:
- Mừng cha trở về nhà…
Một cô gái đáng yêu đến thế
Nhưng bản thân đã đối xử với cô ấy như thế nào
Anh gần như đã trở thành nô lệ của hệ thống
Mỗi ngày đều bôn ba thực hiện nhiệm vụ, nỗ lực vì phẫu thuật.
Nhưng một cách vô thức, bất chợt nhìn lại, anh nhận ra rằng...
Anh đã đánh mất rất nhiều