Nhưng bây giờ căn bản không có dạng cơ hội này
Hoặc nói là chỉ dựa vào khoa cấp cứu của bệnh viện số hai, căn bản không có điều kiện như vậy.
Trần Thương cũng đang suy nghĩ, cuối cùng, anh nên tới chỗ nào huấn luyện bọn họ.
Hơn nữa, không chỉ huấn luyện năng lực cá nhân, mà còn muốn huấn luyện năng lực hợp tác đoàn đội, còn muốn huấn luyện đột phát dưới tình huống, thêm cách thức hoàn thành nhiệm vụ cấp cứu nữa
Vì lẽ đó, gần đây Trần Thương vẫn đang suy nghĩ, làm sao để có được cơ hội như vậy
Do dự một chút, Trần Thương vẫn đưa ra quyết định. Sau khi anh đem Hoàng Tân Hải, Đặng Minh, và cả đám người Tỉnh Nhiên gọi tới, lại một lần nữa biểu đạt ý tưởng của mình, để cho bọn họ tự mình chuẩn bị sẵn sàng trước.
Trần Thương thực sự cần một cơ hội cho bọn họ thực chiến, nhưng rất rõ ràng, trong cấp cứu trong cuộc sống hiện thực và cấp cứu trong lúc thi đấu hoàn toàn khác biệt.
Sau khi suy nghĩ một phen, anh quyết định gọi điện hỏi Dư Dũng Cương một chút.
- Chủ nhiệm Dư, bên này, cháu đã chọn lựa ra vài người trẻ tuổi, nhưng... Lại vướng mắc vấn đề huấn luyện, nếu ở trong điều kiện cuộc sống bình thường chắc chắn không có cơ hội cho bọn họ thực tập, chú cảm thấy chúng cháu nên đi chỗ nào thì phù hợp?
Dư Dũng Cương do dự một lúc sau đó mới nói:
- Lúc ấy, chúng ta tới hội Chữ thập đỏ quốc tế, thế nhưng... Chú đoán chừng nếu các cháu đi, khả năng hơi quá sức! Bởi vì cháu cũng biết, tình huống thực tế của cháu quá đặc biệt, quốc gia không cho phép cháu ra ngoài mạo hiểm, trọng trách trên người cháu rất nặng nề, không chỉ liên quan tới một mình cháu
- Còn một chỗ khác, chính là tập trận
- Kỳ thật, tập trận hàng năm đều có người tử vong, đặc biệt là tác chiến của những bộ đội đặc chủng, vì cường độ tập trận của bọn họ sẽ lớn hơn một chút so với những quân chủng khác
- Vì lẽ đó, có vô số người bị thương. Vào năm ngoái, chú có đi qua tập trận một lần. Đó là lần đầu tiên chú được chứng kiến tận mắt những quân nhân đó, bọn họ... Ai, thật sự liều mạng
- Sau này, rất nhiều lúc khi ngẫm lại, chú vẫn cảm thấy xúc động, rõ ràng đã là niên đại hòa bình, thế nhưng vẫn có những người như bọn họ, ngày qua ngày thao luyện...
- Trần Thương, chú cảm thấy cháu có thể liên hệ một chút, cháu cũng tham gia tập trận một chút, làm bác sĩ quân y một lần, hơn nữa... nếu cháu tới đó, cũng có thể giúp đỡ đám quân nhân kia một chút
- Bọn họ thật sự đáng kính trọng.
- Cháu không phải người ích kỷ, bác sĩ không biên giới cũng rất vĩ đại, thế nhưng... trong đất nước chúng ta vẫn cần một đống lớn bác sĩ, cháu có thể suy nghĩ một chút
- Đúng rồi, nếu cháu có thể nghiên cứu ra một bộ thủ pháp khôi phục, chú tin tưởng cháu sẽ trở thành người bạn thân thiết của đám quân nhân kia.
- Bọn họ phải thực hiện rất nhiều hoạt động tiêu hao thể lực, tạo thành tổn thương tương đối nghiêm trọng với thân thể.
Lão Du vốn có xuất thân từ bệnh viện quân y.
Cho nên ông dành tình cảm rất thâm hậu cho bộ đội.
Đồng thời, ông cũng hiểu rất rõ về tình hình quân đội cũng như tình huống tập trận.
Sau khi cúp điện thoại, đột nhiên Trần Thương cảm thấy tim mình đang đập bịch bịch.
Bởi vì những lời nói của lão Dư có một loại sức hấp dẫn mãnh liệt đối với Trần Thương.
Khi anh đang do dự, đột nhiên anh nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi đến là Trịnh Quốc Đàm.
- Trần Thương sao? Ha ha... Cháu đang ở nhà chơi với con phải không?
Trần Thương cười cười:
- Không, cháu còn chưa về, vẫn còn ở bệnh viện đây, chú Trịnh có chuyện gì vậy?
Trịnh Quốc Đàm hít sâu một hơi:
- Là như vậy, chú có một người bạn, đứa nhỏ trong nhà cậu ấy hơi khó hiểu, nhưng nói trong điện thoại thế này không rõ ràng lắm, cháu cứ nhìn thấy cậu ấy khắc biết.
- Cậu ấy biết rõ cháu có thể phẫu thuật trị liệu bệnh tâm thần, cho nên muốn nhờ cháu hỗ trợ nhìn thử, có thể cứu được hay không?
Trần Thương ồ một tiếng, đối với bệnh tâm thần, bên này anh đều cho những trường hợp đó vào mục lục phẫu thuật
Phải biết rằng, không phải tất cả bệnh tâm thần đều có thể phẫu thuật trị liệu.
Ở bên này, Trần Thương đang làm chỉ nam, cho nên cần càng nhiều hồ sơ bệnh án càng tốt.
- Vâng, chú cứ bảo chú ấy tới đi
Khoảng giữa buổi chiều, bên ngoài cửa phòng cấp cứu ồn ào một mảnh.
Sau khi Trần Thương nhận được điện thoại, anh biết rõ đối phương đã tới, vội vàng xuống lầu.
Anh vừa bước xuống dưới, đã nghe thấy những tiếng cãi vã bên cạnh nhà vệ sinh.
Một nhóc con tuổi chừng mười tám mười chín, gầy gò không tưởng tượng nổi, lúc này, cậu ấy đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, mặt nhăn nhó vì nước mắt.
Hai người đàn ông có dáng vẻ như vệ sỹ đang tỏ ra cực kỳ thô lỗ, bọn họ cố gắng kéo thiếu niên kia đi về hướng nhà vệ sinh nam, mà Tần đại gia ở bên cạnh thấy thế, xấu hổ không gì sánh được.
Canh đí, có một người đàn ông dáng vẻ thành đạt mặc âu phục đi giày da, lại chỉ đứng nhìn như vậy, không nói không rằng, có điều chân mày của ông ta nhíu lại, tỏ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ
Thiếu niên kia cứ nhất quyết lôi kéo cửa nhà vệ sinh, hai người vệ sỹ cũng không dám dùng sức.
Trong lúc nhất thời lại tiếp tục giằng co
Nhìn thấy mọi người xung quanh vây xem càng ngày càng nhiều.
Đột nhiên
Một âm thanh nghiêm túc vang lên.
- Ba
- Nháo đủ chưa
Tiếng bạt tai này đột ngột vang lên, khiến cho thiếu niên đang ồn ào kêu loạn kia, cũng lập tức yên tĩnh trở lại
Hai vệ sỹ thấy ông chủ mình tức giận, rất nhanh chóng đã ôm thiếu niên kia đi.
Trần Thương nhìn rất rõ ràng, đúng là người đàn ông mặc âu phục kia ra tay đánh thiếu niên kia một cái không thương tiếc.
Mà hai người này, có dung mạo giống nhau đến bảy tám phần
Thiếu niên kia cũng không kêu, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi dưới đất.
Vào lúc này, người đàn ông trung niên nhìn thấy Trần Thương, khuôn mặt hắn đỏ lên:
- Xin chào giáo sư Trần, tôi là Triệu Phúc Sinh. Chúng ta... Qua bên này trò chuyện
Vào lúc ấy, thiếu niên đang ngồi dưới đất kia, lại ô ô khóc lên:
- Tôi chỉ muốn đi nhà vệ sinh, vì sao không cho tôi đi? Tôi không muốn đi nhà vệ sinh nam, tôi muốn đi nhà vệ sinh nữ...
Mặt Triệu Phúc Sinh đỏ lên:
- Ai... Đã làm cậu chê cười
Nói xong, Triệu Phúc Sinh đau lòng nâng con mình dậy, quay sang vệ sỹ nói:
- Đỡ nó lên xe đi wc.
Trần Thương vội vàng nói:
- Đi nhà vệ sinh của công nhân viên chức cũng được.
Nói thật, chỉ qua một chút tình huống này, Trần Thương đã đoán được một hai
...............
Đúng vậy, Trần Thương đoán đây là rối loạn định dạng giới
Tất nhiên, bây giờ cũng không có cách nào để xác định
Bởi vì bất kỳ bệnh nhân bị rối loạn định dạng giới nào cũng đều rất có khả năng không chỉ là rối loạn đơn thuần
Điều có đó nghĩa là gì?
Rối loạn định dạng giới nói chung là một loại mà tự người mắc biết, thậm chí rất khó để coi nó là một loại bệnh
Tuy nhiên, trong thời gian dài, tình trạng rối loạn định dạng giới có thể dễ dàng phát triển thành chuyển đổi giới tính.
Nghĩa là bản thân người bệnh không xác định được giới tính của mình, giới tính tâm lý và cấu trúc thể chất không khớp nhau.
Nếu điều này diễn ra trong một thời gian dài, người đó sẽ có mong muốn mạnh mẽ là thay đổi các đặc điểm giải phẫu giới tính bản thân để đạt được chuyển đổi giới tính